Lúc này Tống Linh Thông cũng thầm than ở trong lòng.
Anh ta không muốn đổi trắng thay đen nhưng nhà họ Sài có điểm yếu của mình nên cũng không còn cách nào khác.
Sài Chính Đạo đáng hận kia chết rồi mà vẫn không để yên cho mình, vậy mà lại nói hết tất cả bí mật của mình cho gia chủ nhà họ Sài biết, dẫn đến chuyện nhà họ Sài dùng việc này làm thẻ đánh bạc để giao dịch với nhà họ Tống, vì vậy bản thân cũng không thể không làm giả chứng cứ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn ta rất ghen tị khi Tân Trạm nhận được truyền thừa của Tiên Tôn, vậy thì hãy để Tân Trạm chết đi như thế tất cả đều sẽ vui vẻ.
“Mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi”
Đột nhiên Đại tổng quản bỗng nhiên lên tiếng giống như chim ưng làm cho tiếng thảo luận của đám người đều dừng lại.
Đôi mắt giống như chim ưng đột nhiên vượt qua hư không nhìn về phía Tân Trạm.
“Tân Trạm, cậu có biết tội của mình không”
Đám người Trần Thừa Phong cảm thấy run rẩy ở trong lòng, Đại tổng quản như vậy là đã nhận định cách nói của nhà họ Sài muốn buộc tội Tân Trạm.
“Không biết” Tân Trạm lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Cậu không biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu nghe” Đại tổng quản cười giễu nói: “Tân Trạm cấu kết với Ma Tôn hại nhiều tu sĩ quả thực là tội ác tày trời, nhưng cũng may không gây ra tai họa lớn cho Nhưỡng Thành, nhà họ Sài cũng không có chứng cứ xác thực để đậy nắp quan tài mới luận định”
“Niệm tình cậu không dễ dàng gì mới có được tu vi như vậy, hẳn là đã bị Ma Tôn lừa gạt vì vậy bản tôn quyết định bắt cậu giam cầm năm trăm năm, cậu có nhận tội không?”
Xem ra Đại tổng quản cũng không hoàn toàn tin tưởng nhà họ Sài.
Rất nhiều tu sĩ đều ngầm lung lay ở trong lòng.
Bằng không nếu như thực sự xác định Tân Trạm cấu kết với ma tộc thì kết quả kia chắc chắn sẽ là lập tức gϊếŧ chết.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao bây giờ chỉ có lời nói từ phía Tống Linh Thông. Xem ra Đại tổng quản cũng không muốn biểu hiện quá mức thiên vị nhà họ Sài.
Trong đám người có hai người đàn ông với tướng mạo bình thường, đầu đội mũ rộng vành xen lẫn ở giữa rất nhiều tu sĩ, có vẻ không thu hút cho lắm.
Nhưng tất cả mọi người không để ý tới hai người này xuất hiện từ khi nào, giống như họ xuất hiện ở đây là lẽ tự nhiên.
“Xem ra vẫn chưa muộn”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên kia rơi vào trên người Liễu Mộng ở trong sân.
“Vực Chủ, tại sao chúng ta không trực tiếp đi vào mà lại ở đây quan sát” Dương Khê ăn mặc giống như thanh niên đứng ở một bên không nhịn được nói.
“Không cần phải vội, tình hình hiện tại Mộng nhất thời sẽ không gặp nguy hiểm, chúng ta có thể quan sát trước đã”
Chủ Nam Vực nhìn Liễu Mộng với ánh mắt dịu dàng.
Ông ấy cũng lo lắng Liễu Mộng sẽ chống cự một lần nữa khi ông ấy đột ngột xuất hiện.
Mặt khác bản thân cũng phải biết rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Đạo hữu, chúng tôi tới trễ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Chủ Nam Vực cười nhìn về phía một tu sĩ cao lớn thô kệch ở bên cạnh.
“Ông tới trễ thì liên quan gì đến tôi, đừng cản trở tôi xem kịch” Tính tình của Tu sĩ kia khá lớn, lướt qua hai người thấy tu vi của họ không bằng mình nên không khỏi nói kháy.
Chủ Nam Vực mỉm cười, mắt đối mắt với tu sĩ kia.
Sắc mặt của tu sĩ kia lập tức cứng đờ, giống như có một cơn lốc xoáy được gieo vào trong đôi mắt. Người đó dường như trở thành một con rối nói rõ tất cả mọi chuyện.
“Thì ra là thế, những người kia hẳn là bạn của anh ta, thật không ngờ trước đó nguy cơ mà Mộng gặp lại là đυ.ng phải Ma Tôn: Đôi mắt của chủ Nam Vực trở nên lạnh lẽo, siết chặt nắm đấm.
Ông ấy thu hồi ánh mắt, tu sĩ kia lập tức kịp phản ứng, trong nháy mắt đầu đầy mồ hôi chui vào trong đám người trốn ra xa.