“Chống đỡ, hồn Thanh Long này không vây hãm được tôi quá lâu, chỉ cần cậu không chết thì những người này sẽ xong đời”
Ma khí ở khắp người Tố Thế Ma Tôn dâng trào, liều mạng tránh thoát, sau đó truyên âm cho Sài Chính Đạo.
“Ma Tôn yên tâm, nó không gϊếŧ được tôi đâu”
Sài Chính Đạo vô cùng tự tin, suy nghĩ vừa xoay chuyển ánh sáng rực rỡ của bảy loại Ngũ Hành và Phong Lôi bản nguyên lại lần nữa từ trên trán bay ra rồi xoay quanh trên không trung.
“Tân Trạm, lần trước mày để đôi cẩu nam nữ kia chặn đường làm hại bố mày không gϊếŧ được mày, lần này mày hẳn là phải chết không thể nghỉ ngờ” Sài Chính Đạo hét lớn.
Bảy ánh sáng rực rỡ nhanh chóng xoay tròn hình thành một vòng xoáy muốn chiếm đoạt tất cả mọi thứ.
Kiếm mang do Thanh Đồng Kiếm tản ra nhanh chóng bị vòng xoáy này chiếm đoạt.
Sau đó thậm chí ngay cả Thanh Đồng Kiếm cũng bị vòng xoáy chiếm đoạt.
Khí tức của Tân Trạm lại lần nữa phun trào, không thèm để ý tiếp tục nhào về phía trước.
Sau đó ngôi sao còn lại ở trên trán đột nhiên sáng lên.
“Làm sao có thể, không phải cậu không có tiên khí sao?”
Tố Thế Ma Tôn hoảng sợ, vừa rồ rõ ràng bản thân đã để ý thấy Như Ý Tiên Tôn phát huy thuật phá nên đã tản ra tất cả tiên khí của Tân Trạm nên mới có thể yên tâm như thế.
Nhưng không ngờ Tân Trạm lại tuôn tiên khí ra.
“Tố Thế, đừng tưởng rằng chỉ có ông biết huyễn thuật, đừng quên lão phu mới là người được biểu dương tên tuổi về huyễn thuật” Như Ý Tiên Tôn cười ha hả.
Bọn họ ngay từ đầu đã cố ý giấu một ngôi sao, chính vì giờ phút này.
Càn Khôn Di Chuyển Quyết dưới sự vận chuyển của tiên khí khiến Tân Trạm đột nhiên đột phá vòng xoáy, đi tới trước mặt Sài Chính Đạo.
Thánh Nhân Chi Quyền tuôn ra, đôi mắt Tân Trạm lạnh lẽo, hư không nổ tung, đất trời bùng nổ, một quyền mạnh mẽ này đột nhiên đánh về phía đầu lâu của Sài Chính Đạo.
“Tân Trạm, mày muốn gϊếŧ tao, còn kém xa lắm”
Một quyền này rơi xuống, đầu lâu của Sài Chính Đạo nháy mắt thủng thành một cái lỗ lớn, máu tươi tuôn ra, nhưng hắn †a cũng không hoảng sợ, ngược lại oán độc hét lớn một tiếng.
Một tia sáng dịu nhẹ tuôn ra vên trong thiên linh của Sài Chính Đạo ngay khoảnh khắc này, không ngừng lan rộng.
“Dấu ấn bảo vệ tính mạng”
Thấy được thứ này, sắc mặt Như Ý Tiên Tôn và Tố Thế Ma Tôn đều thay đổi.
Chẳng qua trong lòng Như Ý chìm xuống, Thế Tôn nhưng lại cười điên cuồng một trận.
“Thật châm chọc, mấy người muốn diệt Sài Chính Đạo, để cơ thể này của tôi vì phản phệ mà bị thương nặng, nhưng các người tính toán tất cả nhưng không ngờ răng Sài Chính Đạo làm người thừa kế của nhà họ Sài, có được dấu ấn bảo vệ tính mạng cường giả để lại”
Thế Tôn vô cùng mừng rỡ, không ngừng dùng sức muốn trốn thoát.
Như Ý Tiên Tôn và hồn Thanh Long đều cắn răng kiên trì, bọn họ nhìn về phía Tân Trạm.
Trước đây Tân Trạm từng nói anh có thể giải quyết Sài Chính Đạo, cũng không có nói ra phương pháp cụ thể, nhưng đã lựa chọn tin tưởng Tân Trạm, bọn họ cho dù thế nào cũng muốn kiên trì đến cùng.
“Tôi muốn nhanh chóng trốn thoát, mấy người tính sao?”
Tố Thế Ma Tôn giễu cợt nói.
Khí tức dịu dàng kia lan tràn ra, một sức mạnh cường đại thúc đẩy Tân Trạm này không ngừng lui về phía sau.