Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1722

Vì vậy lúc Tân Trạm và Như Ý Tiên Tôn hấp thu đan thạch đã định ra kế hoạch tác chiến để tìm cơ hội đánh giáp lá cà.

Dựa vào kỹ thuật mà Tân Trạm am hiểu nhất cộng với ý thức của Như Ý Tiên Tôn cùng nhau kiểm soát khí tức.

“Thánh Nhân Chỉ Quyên.”

Tân Trạm khẽ kêu lên, nắm đấm bộc phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, sau đó vô số quyền ảnh bay ra ngoài.

Sự kiểm soát của Như Ý Tiên Tôn đã làm cho một đấm này tách ra thành mười nghìn quyền ảnh càn quét khắp trời đất.

Giống như hàng nghìn ngôi sao lấp lánh trong nháy mắt chiếu sáng bốn phương tám hướng, xua tan sương mù màu đen.

Tố Thế Ma Tôn cười giễu, sương mù màu đen ở bên cạnh vặn vẹo rồi hóa thành vô số cơ thể, mỗi một bóng dáng sẽ đánh nát một nắm đấm.

Thánh Nhân Chi Quyền hóa thành sao trời lần lượt biến mất, cả thế giới lại lân nữa trở nên đen kịt.

Vù, bóng dáng của Tân Trạm lúc này cũng biến mất.

Hình như nhận ra điều gì đó nên Tố Thế Ma Tôn bỗng nhiên quay đầu.

Sau đó đánh một chưởng ra ngoài mang theo hắc khí cuồn cuộn ngất trời.

“Người trẻ tuổi, lần trước cậu thi triển thuật không gian trốn được một kiếp nên tưởng rằng lão phu sẽ trúng kế nữa sao?” . Truyện Nữ Cường

Phía trên hư không, bóng dáng của Tân Trạm vừa mới ngưng tụ, nắm đấm chỉ vừa mới tiếp xúc đến Tố Thế Ma Tôn thì đã bị ông ta đánh một chưởng lên trên ngực.

Tân Trạm lộ ra vẻ không thể tin được, dường như không ngờ Tố Thế Ma Tôn lại có phán đoán chuẩn xác như thế.

Hắc khí vỡ ra giống như sấm chớp nổ vang, khí lãng điên cuồng tuôn ra.

Tân Trạm kêu lên đau đớn, giống như thiên thạch rơi xuống đập vào cung điện.

Dưới lực va chạm vô cùng lớn một dãy cung điện vang lên ầm ầm, mặt đất trong nháy mắt sụp đổ, cung điện lâu các ở trong phạm vi nghìn trượng đều bị phá hủy hoàn toàn, bầu trời bốc khói nghi ngút.

Nhưng mà không đợi Tố Thế Ma Tôn xuống dò xét bóng dáng Tân Trạm lại lần nữa bay lên đấm ra một nắm đấm.

“Thánh Nhân Chi Quyền”

Anh sáng màu vàng lại lần nữa hiện ra chiếu rọi khắp trời đất.

Tố Thế Ma Tôn lắc đầu, sương mù màu đen lại một lần nữa lan tràn ra ngoài, Tân Trạm lại lần nữa phát huy càn khôn chuyển dời rồi lại tung một cú đấm áp sát khác.

Lần này Tố Thế Ma Tôn không phán đoán được phương hướng của Tân Trạm nên đỡ cú đấm này của Tân Trạm rồi lại lần đánh bay Tân Trạm vào trong cung điện.

“Như Ý Tiên Tôn, ông đã buông bỏ kháng cự rồi sao? Đem sinh mạng ủy thác lên người thằng nhóc này, mặc cho nó làm bậy?”

Tố Thế Ma Tôn càng lúc thần sắc càng chế nhạo.

Sương đen bao phủ hết cơ thể ông ta, vật này không những có thể dùng để công kích, đồng thời còn có thể làm phòng ngự.

Một quyền của Tân Trạm đánh lên người ông ta, chín phần chín uy lực, đều bị màn sương đen này làm cho mất tác dụng, căn bản không thể nào làm bình thường chút xíu nào ông ta cả.

Mà bản thân mỗi một quyên, đều có thể khiến cho Tân Trạm không ngừng tăng thêm thương tích trên người, cách đánh này, bản thân ông ta chưa từng thấy qua.

Chỉ là Tân Trạm có khoảng thời di chuyển bí thuật, khó có thể bắt được, Tố Thể Ma Tôn cũng mặc cho anh tiên cận mình.

Dù sao có đánh tiếp, người thua cũng không phải là ông ta.

Nhóm người của Liễu Mộng đứng ở phía xa, chỉ nhìn thấy Tân Trạm hết lần này đến lần khác bay lên, lại hết lần này đến lần khác bị Tố Thế Ma Tôn đánh ngã, trong long không khỏi vô cùng lo lắng.