Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1716

Sài Chính Đạo lạnh lùng nói.

Nhắc tới cũng trùng hợp, người này chính là sư thúc của Nhϊếp Phong Đình.

“Sao thế, tiền bối có giao tình với ông ta?” Sài Chính Đạo nói.

“Đâu chỉ có, năm đó lão phu lần đầu tiên suýt nữa mất mạng, chính là do người này ban tặng, hừ”

Đôi mắt Tố Thế Ma Tôn lộ ra vẻ oán độc nói: “Tôi chẳng qua là ăn mấy vạn sinh linh của một toà thành mà thôi, lão thất phu giả nhân giả nghĩa này quả thực đuổi gϊếŧ tôi ba tháng, gần như đánh nát Nguyên Thần của tôi, tôi dựa vào một ít bí thuật mới kéo dài hơi tàn để sống sót”

“Đáng tiếc đợi đến khi tu vi của tôi đủ rồi, muốn tìm lão thất phu này báo thù, người này đã chết rồi, thành tiếc nuối của đời của tôi, chẳng qua không ngờ vạn năm trôi qua, ông ta thế mà còn có truyền thừa để lại”

Tố Thế Ma Tôn nhe răng cười, một luồng khói đen chui vào trong cơ thể ông già này.

Ông già này lập tức kêu lên thê thảm, không ngừng giãy dụa dưới mặt đất.

“Cứ để ông ta chết như vậy quá lợi cho ông ta rồi, tôi muốn để mỗi một hậu nhân của tiên tôn nhìn thấy, đều nhận tra tấn mà chết.

Tố Thế Ma Tôn cười ha ha, lại bay lên lần nữa, đám người nhà họ Sài theo sát phía sau.

“Bây giờ là lúc đi chăm sóc Như Ý kia, còn có Tân Trạm kia nữa, bản tôn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ”

Trong không gian Như Ý Tiên Tôn.

Bầu trời ảm đảm đột nhiên run rẩy dữ dội, đám người Liễu Mộng cảm nhận được một cỗ khí tức giống như trời sập không ngừng tới gần.

Tân Trạm cũng mở mắt ra, nhìn thoáng qua giữa không trung, nhưng anh cũng lại thu hồi ánh mắt rất nhanh.

Trước người anh, đá đỏ chồng chất như núi kia chỉ còn lại một phần rất nhỏ, mà trong ấn đường, trừ một ngôi sao màu vàng bên ngoài kia ra, ngôi sao khác tất cả cũng đều đổi màu từ ảm đạm trở nên bừng sáng.

“Đến rồi”

Một cơn gió lạnh đột nhiên quét vào trong cung điện.

Ngọc Mặc cũng ngẩng đầu lên, mang theo một tia mọng đợi nhìn hư không.

Cơ thể kích động của ông ta có hơi run rẩy, ông ta không sợ hãi cái chết, ông ta chờ chính là khoảnh khắc trước mắt này”

“Tiểu tặc Như Ý, bản tôn tới đây”

Hư không càng thêm run rẩy kịch liệt, rốt cuộc một vòng xoáy đen nhánh đột nhiên hình thành, một làn sương mù đen đột nhiên toả ra từ bên trong, xuất hiện giữa không trung, chính là Tố Thế Ma Tôn.

Phía sau ông ta còn có đám người nhà họ Sài và Tống Linh Thông trong dáng vẻ tuyệt vọng, không có tinh thần.

“Tố Thế Ma Tôn, ông thế mà thật sự dám đến”

Ngọc Mặc cũng bay lên, đối diện Tố Thế, vẻ mặt không hề sợ hãi.

“Ông là?” Tố Thế nhíu mày, dò Ngọc Mặc một phen, giật mình nói: “Ông là khí linh kia của Như Ý Tiên Tôn, trước đó nhìn trộm tôi chính là ông.”

“Là tôi, ông hại chết Tiên Tôn, quấy rầy nơi yên nghỉ của ông ấy, tội đáng chết vạn lần, bây giờ tôi sẽ lấy mạng của ông tế điện chủ nhân”

Ngọc Mặc quát lớn một tiếng, tóc tai bay lên, quần áo bay bổng.

Giữa đất trời, vô số trận văn sáng lên, giống như một cái lưới to lớn che lấp cả mảnh đất trời trong đó.

Tất cả mọi người đều bị nhốt trong lướt, không có bất cứ khe hở nào chạy trốn.

“Đúng là trận pháp lớn” Cho dù kiến thức Tố Thế Ma Tôn rộng rãi cũng không nhịn được khẽ kinh ngạc.

“Nhìn thật kỹ một chút, đây chính là nơi chôn thây của ông”

Vẻ mặt Ngọc Mặc đầy hưng phấn, hét lớn một tiếng: “Nổ”