Nếu không phải Tân Trạm cảm thấy không ổn nên bảo anh ta lợi dụng tinh chất hỏa diễm và kỹ thuật trận pháp cùng với bản nguyên chỉ khí để nhân lúc đám người chưa chuẩn bị lặng lẽ chạy tới một nơi rất xa thì sợ rằng sẽ không có cơ hội để cho mọi người ra ngoài.
Tác dụng của trận pháp này nằm ở chỗ bao vây người ở trong đó, sức phòng thủ ở bên trong và bên ngoài hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.
“Hỏng bét, cho dù đã ra khỏi trận pháp cũng không thể liên lạc với bên ngoài, hơn nữa tất cả các phương pháp truyền tống của tôi đều mất hiệu lực”
Có một tu sĩ ở bên cạnh kinh hồn bạt vía kêu lên.
Phía trên không trung có một lá bùa phát ra âm thanh tanh tách rồi nứt ra ngay lập tức.
“Tôi cũng không được, bí thuật truyền nhà họ Tống truyền cũng không thể ra ngoài được” Một người khác cũng đau khổ nói.
“Lão phu từng có được một phương pháp truyền âm đặc biệt có nguồn gốc từ thời cổ đại, nhưng cũng không có tác dụng” Vẻ mặt của một tiền bối đờ đẫn.
Trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác mất mát, vốn dĩ cho rằng loại bỏ trận pháp thì có thể chạy ra đây, ít nhất cũng có thể truyền âm ra ngoài, bây giờ xem ra hy vọng đã hoàn toàn sụp đổ.
“Đó là hiển nhiên, nơi này là khu vực cổ bên trong thế giới Đại Năng của Như Ý Tiên Tôn nên các phương pháp kia của mọi người có thể có tác dụng gì chứ” Tân Trạm lắc đầu nói.
Anh đã nghĩ về điều này từ lâu rồi.
“Vậy Tân công tử, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Đám người căng thẳng nói.
Bây giờ mặc dù họ đã ra ngoài nhưng mà chỉ mới thoát khỏi màn sương dày đặc và sự săn gϊếŧ của tàn hồn, họ vẫn bị vây ở trong một cái l*иg giam lớn.
Đợi đến khi Ma Tôn thoát khỏi vây hãm, chẳng phải vẫn phải chết sao.
“Mọi người, Tân công tử đã nói với tôi về suy nghĩ của anh ấy từ lâu rồi, chúng ta không thể nào thoát ra khỏi thế giới này được vì vậy kế hoạch hiện tại phải tìm thấy Như Ý Tiên Tôn thật sự sau đó đánh bại Ma Tôn thông qua Như Ý Tiên Tôn, đây cũng là lối thoát duy nhất của chúng ta” Trần công tử nói.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, đến bây giờ Như Ý Tiên Tôn chưa từng xuất hiện, nói không chừng đã chết, điều này có đáng tin cậy không.
Nhưng mà lúc này họ không có cách nào tốt hơn.
“Tất cả đều xin nhờ vào Tân công tử” Rất nhiều tu sĩ đều hít một hơi thật sâu rồi chắp tay với Tân Trạm.
Đi theo Tân Trạm ra ngoài nên họ cũng gửi gắm hy vọng sống sót vào trên người Tân Trạm.
“Tất cả mọi người đi theo tôi, nơi này không thể ở lâu, Ma Tôn và nhà họ Sài sẽ không để cho chúng ta rời đi” Tân Trạm không nói thêm gì, anh đột nhiên bay lên, đám người theo sát ở phía sau.
Cho tới bây giờ tất cả ra người đều hoàn toàn tin tưởng và nghe theo Tân Trạm.
Trong lòng họ cũng rất tò mò vì Tân Trạm đã có phương hướng, chẳng lẽ thực sự đã phát hiện ra tung tích của Tiên Tôn sao?
Trên đàn tế kỳ lạ trong trận pháp tràn đầy sương mù dày đặc.
“Có người chạy thoát.”
Sài Chính Đạo đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa dường như nhận ra gì đó đột nhiên nói rồi nhìn Tố Thế Ma Tôn ở bên cạnh đang tập trung hấp thu bản nguyên tinh túy.
“Số lượng rất nhiều, cầm đầu là Tân Trạm”
“Người trẻ tuổi đáng hận kia quả thực có bản lĩnh” Tố Thế Ma Tôn cười giễu nói: “Sài công tử đừng lo lắng, hiện tại tôi đã hấp thu xong một bản nguyên trong năm bản nguyên, đợi đến ngày mai năm bản nguyên này dung hợp thì thế giới ở bên trong Như Ý Tiên Tôn sẽ nằm trong tay tôi, cho dù họ có chạy trốn tới tận chân trời thì bản tôn cũng có thể bắt trở lại”
“Nhưng đừng quên trong tay anh ta có một nửa tinh chất hỏa diễm, Ngũ Hành của ông không toàn vẹn nên anh ta cũng có thể tìm được nơi Tiên Tôn nương mình” Sài Chính Đạo nhíu mày nói.
Tố Thế Ma Tôn khẽ đảo mắt.