Nhưng một nhóm người dùng quyền, hoặc dùng đao kiếm cứ thế mà công kích trận pháp, có thể có tác dụng sao?
Công kích có mạnh đến đâu, chẳng lẽ có thể mạnh hơn cả người có cảnh giới cấp chín đã ra tay trước đó sao?
Mọi người công kích nữa ngày, màn sáng đó vẫn thế không có chút tổn hại nào, nhưng Tân Trạm lại không có chút thay đổi nào, vẫn ra quyền đánh vào bên trên đó.
“Tân công tử, trận pháo này là hợp thành một thể đó, một nơi chịu sự công kích, vậy trận pháp sẽ lan tỏa sự công kích tản đi những nơi khác chịu đựng, làm như vậy không có tác dụng đâu”
Một ông già đầu tóc bạc phơ, tự xưng là tinh thông trận pháo, nhìn thấy Tân Trạm như thế, không khỏi lắc đầu than vãn nói.
“Tôi vẫn là xem lát đã rồi tính” Một tu sĩ khác lác đầu nói, quay lưng liền đi.
Không ít tu sĩ trên mặt đều lộ ra vẻ lưỡng lự.
Ở cái nơi sương đen này vốn dĩ là vô cùng nguy hiểm, Tân Trạm lại tạo ra âm thanh, càng dễ dẫn dụ những tàn hồn đó đến, như vậy không phải càng nguy hiểm sao?
Với lại xem ra, Tân Trạm tuyệt đối là đang luống cuống tay chân, đang thư lung tung cách, hoàn toàn đang lãng phí thời gian.
Một người, hai người, rất nhanh, bên cạnh Tân Trạm, những tu sĩ đi theo anh từ con số gần trăm người giờ chỉ còn lại ba bốn mươi ngươi.
Ngoại trừ người nhà họ Trần, còn dư lại không bao nhiêu ngươi.
Thay vì hành xử như một kẻ ngu, làm những chuyện không vô dụng, bọn họ thà chọn lựa nhưng cách khác, thậm chí đi nhờ vả Tống Linh Thông.
Tuy là số người giảm đi không ít, nhưng những tu sĩ còn lại kiên định vô cùng, trong lòng họ cảm thấy không biết xử trí thế nào, nhưng cũng liều mạng nghe theo cách làm của Tân Trạm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tàn hồn lại một lần nữa đi tới khu vực của Tân Trạm cùng những người khác.
“Bọn họ đây là đang làm gì?”
Đôi mắt của tàn hồn đỏ thẫm xuyên qua sương mù dày đặc, kỳ quái đảo qua bọn người Tân Trạm.
Chẳng qua sau đó tàn hồn liền bật cười.
“Mặc kệ bọn họ làm gì, bây giờ lực chú ý của mọi người đều ở trên trận pháp này, ta lại có thể báo thù”
Vυ't!
Cơ thể tàn hỗn khẽ động, bao lấy khói đen nồng đậm, không ngừng tới gần Tân Trạm.
Thừa dịp anh chưa chuẩn bị, lấy mạng của anh.
Tàn hồn lui tới khoảng cách cách Tân Trạm chỉ mấy trượng, đột nhiên phát động công kích.
Đôi tay lơ lửng kia đột nhiên biến thành hai lưỡi đao dài sắc bén, bỗng nhiên đâm tới sau lưng Tân Trạm.
“Chết cho ta” Tàn hồn cười to, giống như nhìn thấy một màn Tần Trạm chết.
Nhưng hai lưỡi đao dài này tới gần chỉ cách Tân Trạm chỉ có một thước nhưng làm sao cũng không thể thăm dò vào nữa.
“Chuyện gì xảy ra, tôi diệt được cảnh giới Phân Thần cấp cao, nhưng không tiến vào người anh ta được?” Nụ cười tàn hồn cứng đờ, nó không cam lòng gầm thét, lại dùng sức lần nữa.
“Đủ rồi hả?” Lúc này Tân Trạm quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tàn hồn.
Ánh mắt này khiến tàn hồn có hơi run sợ.
Ánh sáng trận pháp nháy mắt dâng lên từ lòng bàn chân Tân Trạm, mà tám tấm bùa chú cũng đồng thời xoay quanh bốn phía Tân Trạm.
Một bộ giáp vua thần lực lại xuất hiện ở phía trước lưỡi đao dài kia của tàn hồn, ánh sáng kim loại lấp loé.
Vì đối phó tàn hồn này, Tân Trạm dùng hết tất cả phương pháp.
“Tu vi của mi cũng không cao, dựa vào tốc độ bất ngờ và tuyệt đối, nhưng ta luôn đề phòng, tốc độ mi nhanh hơn nữa nhưng có thể xuyên qua trận pháp và bùa chú sao?”