Cũng giống như huyền thoại, bước trên các vì sao, lang thang giữa muôn ngàn thiên hà.
“Tân Trạm, không gian của anh đã thực sự biến đổi thành toàn bộ thiên hà vũ trụt”
Trong đầu Liễu Mộng như có một trận nổ lỡn, cô ấy sững sờ ngay tại chỗ.
Vì quan hệ gia tộc, cô ấy đã tìm hiểu rất nhiều về không gian nguyên thủy của thiên tài và cường giả, những không gian đó có lớn có nhỏ, có phần bí ẩn, cũng có phần rộng lớn. Nhưng đều có một điểm chung, đó là đều phải ở trong đại lục.
Sông, núi, đại dương hay thành phố và cung điện đều là những thứ nên tồn tại trên thế giới này.
Tuy nhiên, không gian do Tân Trạm vạch ra đã thoát ra khỏi xiềng xích của thế giới và đến vũ trụ được bao quanh bởi hàng ngàn ngôi sao.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy tiềm lực của Tân Trạm là vô hạn, không gian mà anh lĩnh hội và chứa đựng toàn bộ thiên hà không thể lấp đầy, cũng sẽ không có hạn chế về tu vi khi đột phá trong tương lai.
Anh nhất định không phải người thường, tu vi bình thường, làm sao có thể có tạo ra không gian lớn đến như vậy.
“Tôi cảm thấy được không gian của mình đã ổn định, có thể bắt đầu thu bản nguyên rồi sao?”
Lời nói của Tân Trạm đã khiến Liễu Mộng phục hồi lại tinh thần.
Liễu Mộng cắn cắn môi dưới, nhìn Tân Trạm một cái thật sâu.
Bất kể đứa trẻ này là ai, cô ấy cũng sẽ ở đây để giúp anh có được bản nguyên của mình, cô ấy không quên điều này.
“Anh nói đúng, bản nguyên của anh là sự hình thành của các vì sao.”
Liễu Mộng chỉ vào xung quanh, những nơi xa hay gần, lớn hay nhỏ, trôi nổi với những ngôi sao sáng.
“Tôi có thể tùy tiện tiếp thu sao?”
“Tất nhiên là không, có hai cách” Liêu Mộng nói: “An toàn nhất là tiếp thu bản nguyên gần gũi nhất với bản thân. Nếu anh được lĩnh hộ một thời gian dài, hiểu được đủ sâu, thì sẽ rất dễ dàng, sau đó bước từng bước về phía trước. Nhưng khuyết điểm là nếu anh đạt được bản nguyên, nhất định phải hấp thu ít, bởi vì sức lực của anh là hữu hạn”
Dù sao thì hai người tụ họp thì ít mà chia ly thì nhiều, lần tương phùng này cũng không được bao lâu.
“Ừm” Tô Uyên khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ, có phần áy náy nói: “Phệ thể Băng Phách này của em, còn thiếu cửa ải cuối cùng, cũng chính là lần phản phệ thứ bảy, cửa ải này vô cùng nguy hiểm, sư phụ cũng không dám đảm bảo em có thể vượt qua được. Cho nên trước khi phản phệ, em phải tiếp nhận huấn luyện đặc biệt trước, nâng cao thực lực”
“Đợi đến khi lần phản phệ này kết thúc, viên Băng Phách đó hoàn toàn dung nhập vào, chúng ta sế không bao giờ xa nhau nữa”
Tô Uyên vô cùng thâm tình mà ôm chặt lấy tay của Tân Trạm.
Tân Trạm cũng can đảm bay đến gần, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tô Uyên vào lòng.
“Khụ khụ, còn người ngoài ở đây, các anh có phải nên kiềm chế chút không” Nhϊếp Phong Đình nhìn không nổi nữa, ho khan một tiếng nói.
Liễu Mộng ở một bên cũng nhếch miệng cười trộm.
Vẻ mặt này của hai người, lập tức khiến cho mặt Tô Uyên đỏ lên. Cô hơi thẹn thùng trừng mắt nhìn Tân Trạm một cái.
Nhưng Tân Trạm chỉ nhếch mép cười, ngược lại ôm càng chặt hơn.
“Làm sao, hai người hâm mộ, hay là hai người cũng ôm một cái xem” Tân Trạm nói.
Đạo lữ của mình, như vậy có vấn đề gì chứ.
Nhϊếp Phong Đình lén lút nhìn Liễu Mộng một cái, Liễu Mộng ngay lập tức cười kỳ dị.
“Tôi? Tôi không dám đâu, tôi sợ Vực chủ Nam Vực gϊếŧ tôi”