Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1439

Trong nháy mắt, cỗ xe rồng màu đen đã tới đỉnh núi, một lão giả áo đen cùng một đám người bay ra.

“Sài Vĩnh, ông rốt cuộc là muốn làm gì “Nhìn thấy ông già, đôi mắt Tống Ngọc Bách bắt đầu trở nên lạnh lùng.

“Ha ha, Tống lão đệ ông hà tất phải kích động như vậy, thành cổ này đã quy về cho nhà họ Tống các người, ngay cả Mật Kính này cũng đổi †ên thành thánh cảnh Đông Hoàng, nhà họ Sài tôi chỉ còn lại quyền lợi sử dụng Mật Kính, ông vẫn còn có điều gì không thỏa mãn sao? “Sài Vĩnh cười nói.

“Gia chủ Sài, ông cũng không cần bất mãn đâu. Mỗi lần thánh cảnh mở ra, nhà họ Tống của tôi đều đã báo trước cho ông. Những năm này, nhà họ Tống của tôi đối xử không tệ với các người “Tống Ngọc Bách nói.

“Thông báo đúng là có, nhưng tôi nghe nói lần này mở ra thánh cảnh so với trước đây có chút khác thường. “

Với một lời nói từ Sài Vĩnh, biểu cảm của Tống Ngọc Bách đột nhiên hơi thay đổi.

“Tôi không hiểu ý của ông “

“Không hiểu, vậy tôi sẽ nói cho ông biết “Sài Vĩnh cười lạnh nói: “Cứ sau hàng trăm nghìn năm ở thánh cảnh này, sẽ có một sự thay đổi lớn.

Trong khu vực trung tâm, một số người đã chết trên chiến trường cổ đại hoặc tọa hóa trên chiến trường, nghĩa địa đại năng sẽ xuất hiện. Lần này, có lẽ sẽ có một tòa nghĩa địa đại năng xuất thế “

“Sài Vĩnh, đừng nói nhảm, làm đảo loạn tâm trí mọi người. Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này “Vẻ mặt của Tống Ngọc Bách thay đổi.

Bởi vì hai người họ đang nói chuyện, và giọng nói của Sài Vĩnh rất lớn nên các tu sĩ bên dưới đều nghe thấy rõ ràng.

“Nếu như ông không có nghe nói, vậy thì vừa hay, tôi sẽ đoán, nghĩa địa này nằm ở sườn tây của trung tâm khu vực, trên núi Huyền Đỉnh, nếu như mọi người tin lời nói nhảm của tôi, có thể đi xem, chắc chắn có rất nhiều lợi íchSài Vĩnh cười nói “Sài Vĩnh, đủ rị Tống Ngọc Bách đã hoàn toàn tức giận.

Ông ta vô cùng sửng sốt, không biết Sài Vĩnh đã nghe bí mật này ở đâu, ban đầu ông ta định để người nhà họ Tống bí mật lấy đại năng truyền thừa đó, nhưng giờ Sài Vĩnh đã trực tiếp tiết lộ với mọi người rồi.

Đây đúng là đang phá đám.

Các tu sĩ trên đỉnh núi có những vẻ mặt khác nhau.

Nơi đại năng chôn vùi, mộ cổ, còn có vị trí cụ thể như thế nào?

Nhiều tu sĩ đều bị cám dỗ, không cần biết những gì Sài Vĩnh nói có đúng hay không, đều định đi xem xem.

Tân Trạm trong lòng cũng khẽ động.

Đại năng? Trong cách nói của đại lục này, chỉ có ít nhất phải đạt đến độ kiếp cảnh mới có thể coi như là đại năng.

Sau khi xuất khiếu, phân thần, hợp thể, mới là độ kiếp.

Loại tu sĩ cổ xưa này so với hầu hết những người có mặt đều cao hơn ba cấp, ai có thể không rung động cho được.

“Tống Ngọc Bách, thế nào, có phải là rất tức giận không? “Sài Vĩnh cười: “Chẳng qua chỉ là một chỗ mộ cổ, lại có thể tức giận tới mức độ này, nhà họ Sài tôi đến thành cũng mất rồi thì sao? “

Tống Ngọc Bách vẻ mặt u ám, không thèm để ý đến Sài Vĩnh.

“Nếu không phải Mật Kính này, chỉ có phân thần cảnh trở xuống mới có thể tiến vào. Đại năng mộ cổ, chậc chậc, nói không chừng côi cũng sẽ rung động mất. “

Sài Vĩnh nói xong liền cười rồi bỏ đi.

“Ý đồ của Sài Vĩnh là gì?Tân Trạm có chút khó hiểu hỏi.

Biết được vị trí của ngôi mộ cổ mà công bố cho mọi người biết, rõ ràng là sẽ có phần lợi bất cập hại, cho dù Sài Vĩnh có ghét nhà họ Tống này, họ cũng đều là những tu sĩ có loại tu vi này, không ai có thể trẻ con như vậy được.

“Mặc dù nhà họ Sài có thể tiến vào thánh cảnh, nhưng vực chủ chỉ cho phép hai mươi người vào mà thôi. “