Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông du dương.
Điều này chứng tỏ thi đấu dược sư lập tức sẽ bắt đầu.
Tất cả mọi người tỏ vẻ chờ mong rồi đi ra ngoài.
“Anh là người Du hội trưởng phái ra đúng không?”
Khiến người ta có chút kinh ngạc, vị Diệp công tử này lại đi đến trước mặt của Tân Trạm.
Tân Trạm khẽ nhíu mày lại, nhìn đối phương một cái.
“Nghe nói anh cũng là chạy theo Lệnh bài Thánh cảnh đến đây, có điều rất là tiếc, sau khi tôi lấy được hang nhất sẽ đi giúp hai đệ tử của Khổng hội trưởng luyện đan dược, cho nên anh cũng sẽ không lấy được một cái lệnh bài nào cả”
Diệp công tử khinh khi nhìn Tân Trạm, thần sắc còn mang theo chút thương hại.
“Thay vì quan tâm đến tôi, chỉ bằng suy nghĩ xem, anh có thể lấy được hàng nhất hay không đi” Tân Trạm nhàn nhạt đáp lại.
“Ha ha, bổn công tử thấy tội nghiệp cho anh uổng công bận rộn một trận mới buông lời nhắc nhỡ, nếu như anh đã không biết thời thế, vậy đợi mất hết mặt mũi đi”
Diệp công tử cũng không quá để ý, anh ta cười lớn mấy tiếng, quay lưng rời đi.
Cát Vũ Thần và tên đầu trọc đi theo sau lưng anh ta, cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tân Trạm.
“Vị Diệp công tử này cũng thật quá Ngông cuồng” Du Tuyết Nghiên hừ một tiếng nói.
“Nhưng anh ta có bản lĩnh để Ngông cuồng” Chị Nguyệt cũng than thở nói.
Thi đấu dược sư được sắp xếp ở bên trong quảng trường lớn của hội dược sư, nơi này bình thương dùng để giảng đạo, lúc cuộc thi luyện đan diễn ra cũng có thể dùng nơi này để tổ chức.
Lúc này, khu vực quảng trường lớn như thế, ngoài trừ khoảng trống ở giữa, bốn phía toàn bộ đã bị khán giả nhiệt tình chiếm lấy.
Bọn họ đang nghị luận ầm ỉ, đoán xem lần này ai có thể lấy được hạng nhất.
“Nghe nói trình độ luyện đan của Cát Vũ Thần rất cao, lần này chắc là anh ta lấy hạng nhất rồi’ “Cũng không chắc đâu, nếu như con trai của Du hội trưởng Du Chí tham gia, cũng có thể đó”
“Các người đừng có đoán lung tung nữa, vẫn còn chưa nghe nói sao? Lần này Diệp công tử cũng có tham gia, còn có chuyện hạng nhất thuộc về người khác ư!” Một nam thanh niên đi từ xa đến, nghe mấy người đang nghị luận, bất giác cười nói.
“Diệp công tử? Đệ nhất thiên tài luyện dược sư ở Đông Vực sao?”
“Ôi mẹ ơi, nếu như anh ta đến, vậy thì thật sự những người khác không có cơ hội rồi.”
Diệp công tử cũng đến rồi, đã ngay lập tức làm dấy lên nghị luận sôi nổi.
Trong mắt mọi người, bất luận là Cát Vũ Thần hay là Du Chí, hiển nhiên đều không có cách nào so sánh được với Diệp công tử.
Khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, một ông già từ từ bay xuống trung tâm quảng trưởng.
Ông ta ngăn mọi ồn ào của khán giả, nói lời hoan nghênh và thông báo một số quy tắc của cuộc thi dược sư, sau đó liền tuyên bố cuộc thi dược sư bắt đầu.
Dưới con mắt mong chờ của mọi người, nhiều dược sư tham gia lần lượt xuất hiện.
Khi Diệp công tử đi ra đến quảng trường, lập tức mọi người lớn tiếng hoan hổ.
“Thật sự là Diệp công tử, cuộc thi lần này đã không còn cơ hội nào Tồi: “Thiên tài để nhất Đông Vực, sự tồn tại vô dịch”
Nhận được nhiều người hoan hô và vô số ánh mắt hâm mộ, sặc mặt Diệp công tử điểm tĩnh, hiển nhiên từ sớm đã quen với viễn cảnh này rồi.
“Đợi đã!”
Mà đúng ngay lúc cuộc thi sắp bắt đầu, một bóng lưng từ xa nhanh như tên bay đến, đáp xuống mặt đất. Trên mặt người nam thanh niên này đổ đầy mồ hôi.