Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1357

Là Luyện Thế Sĩ của tộc Nam Vực Man” Có người nhận ra được liền lên tiếng.

Ở Linh trận vạn thú không phải tu sĩ nào cũng có được tiên pháp để tu luyện linh khí, đồng thời người có được cách thức để tu luyện Cổ Luyện Thế Sĩ cũng rất ít. Hơn nữa các trận đấu ở trên một diện tích cố định như trên lôi đài thế này thì một Luyện Thế Sĩ am hiểu đánh giáp lá cà càng chiếm được ưu thế hơn.

“Thánh nữ băng tuyết, cô có thể thắng liên tiếp 19 trận quả thật rất mạnh nhưng hôm nay cô sẽ chết trong tay tôi!” Ánh mắt của người đàn ông to lớn kia vô cùng tự tin, sắc mặt ngưng trọng gầm nhẹ một tiếng cả cơ thể liền đột nhiên lao đến, hơi thở liền đạt đến đỉnh tam phẩm.

Tô Uyên đã thắng liên tiếp 19 trận, tuy rằng chỉ là cảnh thần phó phân nhất phẩm nhưng cô ấy cũng không có một chút sơ suất nào.

Người đàn ông vung chiếc rìu lớn trong tay bước lên trước mặt Tô Uyên, chiếc rìu lớn chém xuống như muốn cắt Tô Uyên ra làm hai.

Tô Uyên nhẹ nhàng bước một bước về phía sau, sau đó là một động tác không ai có thể nhìn thấy, ngón tay của cô ấy dường như vừa chậm vừa nhanh, trên đầu ngón tay có một mảnh băng tuyết rồi chạm nhẹ vào lông mày của người đàn ông to lớn kia. Sau đó Tô Uyên liền không nhìn người đàn ông kia nữa mà quay người đi xuống khỏi đài đấu.

“Đây là đầu hàng sao?” Có người không hiểu được, người đàn ông to lớn kia vẫn đứng trên đài đấu còn Tô Uyên thì đã di xuống khỏi lôi đài, ngay cả vị trọng tài cao tuổi cũng sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, bước tới chạm vào người đàn ông to lớn kia. Vào lúc này một sự thay đổi đột ngột xảy ra, cơ thể của người đàn ông kia giống như một pho tượng mà ngã xuống đất.

“Âm!” Khi anh ta vừa ngã xuống đất, cả người liền biến thành một tảng băng, hàn băng đột nhiên trở nên dày đặc trong phút chốc bao trùm hết cả lôi đài. Sau một tiếng “phịch” làn da bên ngoài của người đàn ông to lớn kia liền nứt ra, tràn ngập vô số vết thương, máu cũng bắt tuôn ra. Một Tô Uyên ở cảnh thần phó phân nhất phẩm chỉ dùng một chiêu liền có thể khiến cho Luyện Thế Sĩ tam phẩm trọng thương!

“Thánh nữ băng tuyết thắng” Vị trọng tài cao tuổi sửng sốt thông báo kết quả.

Lúc này Tô Uyên mới bước ra khỏi lôi đài. Khán giả yên lặng một lúc, sau đó đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, mọi người tròn mắt kinh ngạc không thể tin được. Mạnh, quá mạnh rồi! Thánh nữ băng tuyết này thực lực mạnh đến đáng sợ, cô ấy với các tu sĩ khác, giống như không cùng một đẳng cấp vậy, không nhưng có thể công kích một cách vượt bậc mà còn dùng mỗi một chiêu.

“Thực lực và phong độ của người phụ nữ này có thể so sánh với những thiên tài hàng đầu của năm triều đại kia”

“Thật sự không biết Cực Hàn Cung làm sao đào tạo được đệ tử này, tông môn này trước đây cũng đâu có nổi tiếng”

“Sư huynh, anh không biết tông môn này cũng bình thường thôi, đây là tông môn Bắc Vực, cực lỳ ghét nam tu sĩ mà chỉ thu nhận nữ đệ tử”

“Băng tuyết kia rốt cuộc là loại thủ đoạn gì chứ?” Diệp Thành và Lạc Việt Bang cũng sững sờ, có chút không tin. Đây có phải là Tô Uyên mà họ đã biết trước đây không?

Ánh mắt Tân Trạm sáng lên, sâu xa nhìn Tô Uyên bước xuống võ đài, cô ấy được bảo vệ bởi những người phụ nữ của Cực Hàn Cung bước lên xe ngựa rồi rời đi.

Anh mơ hồ có thể cảm giác được trên người Tô Uyên có biến hóa gì đó, tuy rằng trước đây cô ấy cũng rất mạnh, nhưng không hề mạnh như bây giờ “Đi thôi, chúng ta đi gặp Tô Uyên” Tân Trạm đứng dậy nói, hai người Diệp Thành cũng đi theo.

Xe ngựa của Cực Hàn Cung không nhanh không chậm rời khỏi khu vực lôi đài, rất nhanh liền rời khỏi nơi phồn hoa mà tiến vào ngoại ô.

Đến một con hẻm, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại.

“Là ai, dám chặn xe ngựa của Cực Hàn Cung” Trước xe ngựa một bà lão phụ trách cầm dây cương ngựa trầm giọng nói. Tu vi của bà ta đột nhiên bộc phát ra, rõ ràng là đang ở cảnh thần phó phân tứ phẩm.

Bóng dáng của Tân Trạm xuất hiện ở bên kia con hẻm, ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào xe ngựa rồi từng bước từng bước đi đến. Cuối cùng anh cũng gặp lại được Tô Uyên, nhưng trên người đối phương có quá nhiều điều khiến anh hoang mang, trong lòng Tân Trạm vô cùng bất an, nóng lòng muốn từ từ tiếm kiếm cơ hội.

“Đứng lại, nếu không đừng trách tôi ra tay”