Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1192

“Người thế thân.”

Tân Trạm gật đầu nói: “Có vật này, quả thật có thể trong hoàn cảnh mệnh hồn bị người khác diệt đi, ngăn tổn thương của anh”

“Tam trưởng lão đã đem thứ này cho anh, anh đã có sức tự vệ, vì sao còn muốn nói tất cả mọi thứ cho tôi.

Tân Trạm nhìn Trác Cư thật sâu.

Anh khống chế Trác Cư, chính là nắm giữ lấy mệnh hồn của đối phương để anh ta e ngại mà nghe lời.

Nhưng bây giờ Trác Cư đã có thực lực để chống cự, lại được Tam trưởng lão ủy thác, cách làm hiện tại của anh ta quả thực là đang phản bội Tam trưởng lão.

“Anh Tân, câu nói này nói có chút buồn cười”

Sắc mặt của Trác Cư đỏ lên nói: “Tôi cảm thấy đi theo anh, so với việc đi theo Tam trưởng lão còn có tiền đồ hơn”

Nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Tân Trạm, Trác Cư cắn răng, không thèm đếm xỉa mà nói hết lời trong lòng ra.

“Quả thật từ khi nhìn thấy kiếm quyết mà anh thi triển, còn có khí tức tinh không kia thì tôi đã biết anh tuyệt đối không phải người phàm, tôi ở trong Hỏa Vũ tông đã là tâm phúc đệ tử của một mạch Tam trưởng lão, cho dù có cố gắng phát triển cũng không có không gian gì nữa, tôi không muốn một thân khát vọng của tôi lại bị diệt như vậy”

“Đi theo tiền bối, tôi cảm thấy tôi sẽ có tiền đồ hơn, hơn nữa Tam trưởng lão muốn tôi giám thị anh, cũng không phải hại anh mà là ông ấy lo lắng anh làm chuyện xấu với Hỏa Vũ tông, nhưng tôi biết anh sẽ không làm chuyện đó.”

“Cho nên anh nói cho tôi chân tướng là muốn cho tôi biết, giữa tôi và Hỏa Vũ trong tông, anh lựa chọn đi theo tôi” Tân Trạm thản nhiên nói.

“Đúng vậy”

Trác Cư quỳ xuống bịch một tiếng, chân thành nói: “Anh Tân, tôi xuất thân bần hàn, có thể có hết thảy mọi thứ như hôm nay đều dựa vào bắt lấy mỗi một cơ hội, đồng thời trân quý từng cơ hội, mấy ngày nay tôi vẫn luôn đang nghĩ, nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này, tôi nhất định sẽ hối hận”

“Tôi đã biết”

Tân Trạm cũng không lập tức tỏ thái độ, anh nói: “Mấy ngày nay cho anh một nhiệm vụ, dùng những đan dược này, đi trong tông môn để đổi lấy Đăng Tiên Linh Đan, nếu như làm tốt, tôi sẽ cân nhắc cho anh một cơ hội”

“Cảm ơn anh Tân, Trác Cư nhất định không phụ hy vọng”

Trác Cư cẩn thận nhận túi trữ vật mà Tân Trạm đưa tới.

“Lúc anh đi gặp Tam trưởng lão, bề ngoài của ông ta có thay đổi gì không?” Tân Trạm hỏi.

“Sắc mặt của Tam trưởng lão hơi đỏ lên, lúc đứng ở bên cạnh ông ấy, cảm giác khí tức của ông ấy nóng rực, có chút không bình thường”

‘Trác Cư suy nghĩ một chút nói.

“Ông ta sắp phát bệnh” Tân Trạm thản nhiên nói.

“Haiz, tính cách Tam trưởng lão bướng bỉnh, không biết có biết dùng đan dược của tiền bối hay không”

Trác Cư lại cúi chào một chút, mới quay người rời đi.

Lúc này trong cung điện trên đỉnh núi, Tam trưởng lão xua tất cả thủ hạ đi, một mình xếp bằng ở chính giữa cung điện.

Làn da của ông ta đỏ lên, giống như con cua bị đun sôi, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, từng sợi khí tức không thể khống chế được mà tuôn ra ngoài, thiêu đốt tất cả đá xanh trên mặt đất thành tro bụi.

Ông ta trúng đan độc đã lâu, chờ lúc phát hiện đã quá trễ.

Nếu là đổi lại là trước đây, Tam trưởng lão đã an bài nhân thủ từ dưới núi tìm kiếm nữ tử, bố trí đại trận.

Nhưng lần này, đệ tử ra ngoài chậm chạp không về.

Chờ khi ông ta bị độc phát, chỉ có thể dựa vào thân thể để cứng rắn chống đỡ.

“Đan dược này, tên nhãi kia có lừa ta hay không” Tam trưởng lão thống khổ không chịu nổi, xương cốt toàn thân và kinh mạch ở nội tạng, đều giống như ngâm trong nham thạch.

Lúc này nhìn thấy viên đan dược mà Tân Trạm cho ông ta, mặc dù rất không đáng tin cậy, nhưng dường như đã mất lý trí, Tam trưởng lão vẫn là một ngụm nuốt xuống.

Sau đó, Tam trưởng lão bộc phát ra một tiếng tru lên thống khổ.