Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 890: Vực Sâu Hắc Ám

“Hừm, tôi vẫn không tin là không cần lá bùa của người này, chúng ta sẽ không thể vào trong vực sâu được”

Ông Trâu hừ lạnh, nói: “Tôi thà là chết cóng ở bên trong đấy, cũng không dùng đồ của cậu ta.”

Bà lão ở bên cạnh ông Trâu do dự mãi, cuối cùng cũng không để cho Tân Trạm khắc họa bùa chú.

Bộ ba Diệp Vũ Đình bọn họ, ai cũng đêu nhận được mảnh ngọc bội hiệu quả tăng cấp.

Tân Trạm đối với việc này cũng không bày tỏ ý kiến gì, muốn hay không muốn cũng là do đối phương lựa chọn, bản thân mình cũng lười để ý lắm.

“Tên nhóc kia, cậu nhớ kĩ, trong vực sâu này có nhiều yêu thú dơi, kết thành từng đoàn từng đội, chúng kiêng kị nhất là tiếng vang, chú ý một chút đấy”

Ông Trâu đi ở phía trước, dặn dò tỉ mỉ Tân Trạm một chút, rồi lùi lại một bước, nhảy thẳng xuống vực sâu, mọi người cũng theo sát sau.

Càng đi xuống phía dưới, thì ngọn gió không biết từ đâu sinh ra kia càng thêm mãnh liệt, âm khí tràn ngập khắp nơi, lan ra mọi phía, ngay cả hai vách đá hai sườn vực sâu cũng kết ra những mảng băng sương.

Mảnh ngọc bội mang theo trên người sáu bọn họ cũng cảm thấy hàn khí lạnh lẽo đang lan tới, chúng bắt đầu phát ra những nguồn ánh sáng, bao phủ tất cả mọi người.

€ó điều, từ mắt thường cũng có thể nhìn ra, có Tân Trạm ở đây thì bùa chú nhập vào ánh sáng của mảnh ngọc bội kia mới càng thêm phần sáng ngời chói lọi, hiển nhiên, như thế thì hiệu quả càng tốt.

Sau khi rơi xuống vực sâu được hơn một ngàn mét, thân ngoài mảnh ngọc bội của bà lão đã bắt đầu nhấp nháy, dường như không ổn, làn tóc bà lão nhuốm màu sương lạnh, toàn thân cũng nhẹ run lên.

Nhẫn nại không được, bà lão nghiến răng, mặt dày bay đến bên cạnh Tân Trạm, Tân Trạm cũng không cự tuyệt, sau khi khắc họa bùa chú xong, bà lão lập tức cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng lúc ấy, sắc mặt ông Trâu đột nhiên dần trở nên nặng nề, khó coi vô cùng, hơi thở tức khắc bùng phát toàn thân ông ta, ông ta đang dựa vào sức mình để kháng cự lại ngọc bội, cũng không bằng lòng mình để mất mặt.

Thấy vậy, Diệp Vũ Đình khe khẽ lắc đầu, đi đến bên Tân Trạm, nói: “Anh Lam, xin anh chớ trách, thực ra ông Trâu không phải người xấu, lúc còn trẻ, ông ấy từng được ba tôi cứu, kể từ đấy ông ấy đã trung thành làm việc cho nhà họ Diệp chúng tôi, tôi luôn coi ông ấy như ông nội ruột của mình vậy. Có điều, tính tình ông ấy có chút kì quái, nhưng cũng vì sợ tôi bị tổn thương mà thôi” Diệp Vũ Đình tạ lỗi, nói.

“Cô Diệp nghĩ nhiều rồi, tôi vẫn luôn rất kính nể những người có ơn tất trả, có thù tất báo, sẽ không tính toán với những người thế này đâu” Tần Trạm cười nhàn nhạt.

Chẳng qua chỉ là mấy người đứng nói chuyện với nhau, vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Khi mọi người đi xuống, cơ thể ông Trâu bỗng nhiên trở nên cứng đờ, không biết có phải do hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể hay không, ông ấy khụy một chân xuống, song liền ngã xuống nền. Trong khi tất cả mọi người lo lắng, hoảng sợ, ông ấy thô bạo giẫm lên trên nơi tảng đá nhô ra một khoảng, song mới ổn định hành tung của mình.

“Không hay rồi”

Bỗng nhiên thấy cảnh ông Trâu dùng lực của mình đập xuống, vài khoang đá nhô ra đã lần lượt rơi thẳng xuống vực sâu, không kịp đến để ngăn cản ông lại, vì lúc ấy sắc mặt ai ai cũng biến đổi kinh hãi “Tiếng động này sẽ khiến yêu thú dơi bay ra đây đó, mọi người, hãy nhanh chóng tìm chỗ núp đi, vào nơi nào hẹp một chút trong vực sâu ấy” Bà lão lớn tiếng kêu gọi mọi người, mọi người lập tức đi tìm một chỗ để trú ngụ nhằm trốn thoát lũ yêu thú ấy.

Chẳng lâu sau, tiếng động do nham thạch rơi xuống đất truyền đến, vọng từ dưới vực sâu thẳm.

Bầu không khí trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu, thời khắc này dường như trở nên nhốn nháo hơn bao giờ hết, trong âm thanh vù vù khiển da đầu người ta tê dại, màn sương đen bắt đầu bao phủ tất cả, cuồn cuộn mãnh liệt, vô số yêu thú dơi toàn thân đen như mực xuất hiện, từ phía dưới xôn xao ập lên Số lượng dày đặc, đông đúc đến mức khiến người ta nhìn thấy cũng phải sửng sốt thót tim; cho dù là bậc thánh nhân tu vi kinh thiên động địa, cũng không dám thẳng mũi đao mà xông lên phía trước.

“Rải thuốc bột nhanh lên, lũ yêu thú này thần trí thấp kém, đừng để bị chúng đem làm thức ăn hay kẻ thù nữa” Ông Trâu lúc ấy mồ hôi nhễ nhại, lên tiếng hét to.

Mọi người vừa mới làm theo, từ trong màn sương đen dày đặc, một bầy dơi lao ra đột ngột, trong nháy mắt đã nuốt chửng đám người vào bụng.

“Tránh ra!”

Mặc dù đã rải thuốc bột, những con yêu thú kia vẫn như không nhìn thấy mà lao tới, đám người Diệp Vũ Đình cũng không dám chậm trễ, liền lấy vũ khí ra công kích chúng May mắn thay, lũ yêu thú dơi ấy tuy nhiều, nhưng không kết thành từng đoàn từng đội theo đuôi nhau, bọn họ tấn công những con dơi xung quanh mình, số còn lại như không thấy, cũng không tham dự vào cuộc chiến.

Khoảng chừng thời gian một nén hương trôi qua, đám dơi ấy toàn bộ đều bay mất đi không tung không tích, mọi người ai nấy đều thở gấp, hổn hển, đứng trên vách đá ở vực.

thẳm, tất cả mọi người ai cũng bày ra vẻ mặt còn in hãn nỗi sợ hãi khủng khϊếp.

Ông Trâu là người bị thương nặng nhất trong tất cả mọi người, toàn thân ông có hơn ba vết thương rách, ông đau đến nghiến răng nghiến lợi, y phục xộc xệch, nhìn trông thật nhếch nhác, thảm hại làm sao.

Những người khác cũng bị thương nhẹ, có điều nhờ sự bảo hộ của mảnh ngọc bội của Tân Trạm, toàn thân nóng bừng, đám dơi ấy.

cũng không muốn tiếp cận, nhưng chúng cũng dùng một số biện pháp bảo vệ mình.

“Anh Lam đâu rồi?”

Khi mọi người đã hoàn hồn ổn định, Diệp Vũ Đình phát hiện không thấy Tân Trạm đâu nữa, bất giác cau mày.

Lúc ấy đoàn dơi bay tứ tung, hỗn loạn, mỗi người đều chăm chút thời gian bảo vệ bản thân mình, ai mà có thời gian đế ý người khác.

“Hừm, tên nhóc này tuy rằng có một chút thủ thuật tà môn ma đạo, nhưng thực lực.

cũng chẳng ra làm sao, e rằng đã chết dưới tay bầy dơi ấy rồi” Ông Trâu hừ lạnh, nói.

Mọi người nghe xong lời này đều cảm thấy không thoải mái, xuyên suốt một quãng đường, Tần Trạm đi theo cũng không làm gì sai cả, còn giúp bọn họ tăng cấp ngọc bội lên nữa, Ông Trâu nói như thế cũng quá là không nên rồi “Ông chết mười lần thì tôi cũng không chết được một lần đâu.”

Bỗng nhiên lúc ấy, giọng nói Tân Trạm lại khe khẽ vang lên.

Mọi người đi qua xem, phát hiện Tân Trạm chậm rãi bước ra từ trong khe đá, trước đó, anh giống như ở thể lỏng, hòa tan vào trong bức tường đá kia.

Mà bộ dạng của Tần Trạm lúc ấy lại càng sạch sẽ, gọn gàng, không nhiễm bụi trần, như không có bất kỳ ảnh hưởng nào từ đám dơi ấy.

So với vài người, đặc biệt là với ông Trâu, phải gọi là khác biệt một trời một vực.

“Anh Lam, anh không sao là tốt rồi” Diệp Vũ Đình nhàn nhạt cười nói.

“Hừm, coi như tên nhóc cậu may mắn”

Như thường lệ, Ông Trâu vẫn chẳng ưa Tân Trạm.

“Đợi một chút rồi lên đường thôi”

Nhìn thấy một vài người có ý định đi xuống dưới, Tân Trạm liền mở miệng ngăn cản bọn họ, nhân tiện lấy luôn Thông Thiên Đỉnh ra.

“Làm sao vậy?” Mọi người sững sờ.

“Trên người mọi người có độc tố do đám dơi ấy nhả ra, thứ này để lâu sẽ có vấn đề, hơn nữa, loại độc tố này rất hiếm thấy, thuốc giải độc bình thường hoàn toàn không có tác dụng”

Tân Trạm vừa nói vừa thắp sáng Thông Thiên Đỉnh lên.

“Tôi đưa trực tiếp thuốc giải độc cho mọi người, đám ngốc đó nhung nhúc như vậy, may mà yêu cầu dược vật cũng không quá phức tạp. Tôi nói, mọi người lấy thứ mình có ra, tôi sẽ chế tạo thuốc giải.”

“Chẳng trách, tôi cứ cảm thấy chỗ bị đám dơi ấy căn vào ngứa ngứa” Liêu Khải Trạch cũng gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.

Tân Trạm vừa nói như thế xong, mọi người cũng cảm thấy vết thương có chút không thoải mái.

Loại đan dược giải độc này đối với Tân Trạm mà nói thì thật sự hết sức đơn giản, anh rất nhanh đã có thể luyện thành, rồi đem chúng phân phát cho mọi người.

Lần này, ông Trâu do dự vài lần, cuối cùng cũng mặt dày đến lấy hai viên đan dược.

Không còn cách nào nữa, bản thân mình bị thương nặng nhất, nếu phát bệnh thì thật là rất phiền phức Mà mảnh ngọc bội của mọi người khi khai chiến với lũ yêu dơi ấy cũng hao tổn đi rất nhiều công lực, Tân Trạm lại phải gia cố lại bùa chú, Ông Trâu loay hoay mãi, cuối cùng cũng chịu để Tân Trạm khắc họa bùa chú cho mình, luồng khí băng hàn ở đây quả thực khiến ông không thể chịu nổi rồi.

“Tôi nhớ có người nói, có chết cóng ở đây cũng không dùng đồ của tôi mà nhỉ?”

Khi đưa mảnh ngọc bội cho ông Trâu, Tân Trạm còn cố ý trêu đùa.

Khuôn mặt ông Trâu hận chẳng thể đào cái xuống cho rồi.

“Có anh Lam ở đây, quả thực là phúc phần của chúng tôi”

Sau khi uống đan dược, mọi người ai cũng kinh ngạc phát không những miệng vết thương không còn ngứa, mà chúng còn từ từ lành lại. Ai nấy đều thán phục Tân Trạm vô cùng, cũng không còn nửa phần hoài nghỉ, đề phòng anh nữa Ở môt bên, Diệp Vũ Đình nhìn Tân Trạm đang cất Thông Thiên dinh, trong đáy mắt xinh đẹp ấy phảng phất mấy phần phức tạp.

“Anh Lam, anh biết trận pháp lại hiểu bùa chú, bây giờ còn tinh thông luyện dược, nếu không phải tu vi anh không cao, tôi còn nghỉ ngờ anh là…” Diệp Vũ Đình nói đến đây, bỗng mỉm cười, lắc đầu.

“Cô hoài nghỉ tôi là ai cơ?” Tân Trạm hiếu kỳ, hỏi.