Triệu Tân Đông thật sự quá độc ác, chẳng những đánh thăng Tiết Đại Tráng, còn phá hủy tất cả lòng tự tin của cậu ta.
Mà nguyên nhân anh ta làm ra tất cả những chuyện tàn nhẫn này, đều là vì bản thân anh Vì oán hận anh mà giận chó đánh mèo đổ lên đầu Tiết Đại Tráng.
Trong lòng Tân Trạm tràn ngập tức giận, siết thật chặt nắm tay.
Triệu Tân Đông, ngày mai anh phải gϊếŧ chết kẻ này!
“Ngày mai cho dù phải kéo cũng được, phải túm cũng thế, nhất định phải để cho Tiết Đại Tráng tận mắt nhìn thấy, tôi tự tay gϊếŧ chết Triệu Tân Đông này như thế nào” Tân Trạm nhìn về phía mọi người nói.
Cách tốt nhất để trị được tâm ma này của anh ta, chính là đánh nát nguồn gốc nỗi sợ ngay trước mặt Tiết Đại Tráng.
Tân Trạm sẽ gϊếŧ Triệu Tân Đông, sau đó nói cho Tiết Đại Tráng, người mà anh ta sợ hãi kia, thực ra không đáng để nhắc tới.
“Anh Tân Trạm”
Trở lại nơi ở của mình, Tân Trạm lại ngoài ý muốn phát hiện có một bóng hình xinh đẹp đang đứng chờ ở ngoài cửa. “Đùa gì vậy, sao em có thể bị những người đó loại chứ?” Phương Hiểu Điệp lập tức giận đến giơ chân mà nói: “Em may mắn, vòng cuối cùng bốc được phiếu trắng, trực tiếp tiến vào †op 100 trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu”
“Còn có loại chuyện này à?” Tân Trạm có chút khó hiểu.
“Đương nhiên, thế nào, bây giờ em cũng đã là Thiên Kiêu có danh tiếng, thực lực lại thật sự mạnh, về sau có lẽ anh còn cần em bảo vệ đấy” Phương Hiểu Điệp tự tin vung vung nắm đấm mà nói.
Tần Trạm có chút hoảng hốt, thời gian mới trôi qua bao lâu chứ. Cô nhóc nghịch ngợm từng nhìn thấy là đau đầu này, thế nhưng đã nhanh chóng biến hóa, trở thành thiên tài tuổi trẻ tài cao mà cả giới võ đạo đều biết, thế sự thật là khó đoán trước.
“Em cũng biết hiện tại nhất định anh đang bề bộn nhiều việc, vội vã cả chuyện báo thù cho Tiết Đại Tráng, cho nên em đến đây, muốn nói cho anh một việc.”
Thấy Tần Trạm có chút trầm mặc, Phương Hiếu Điệp còn tưởng rằng Tân Trạm mất hứng, vội vàng nói: “Ba nuôi nói với em, Triệu Tân Đông này và anh trai anh ta, Triệu Lam Sơn, đều là cháu trai ruột của trưởng lão Vấn Tông, ngày mai anh đánh một trận với anh ta, Triệu Tân Đông này nhất định sẽ nhận được sự trợ giúp từ tên trưởng lão kia, ba nuôi bảo em nhắc anh không được chủ quan”
“Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận” Tân Trạm cười cười nói ọ vậy anh cố lên, khiến cho các võ giả ở thế giới bên ngoài cho chúng ta được hãnh diện nào.” Phương Hiểu Điệp gật gật đầu, tạm biệt Tân Trạm.
Nhưng vào lúc này, phía sau núi Vấn Tông.
Bên ngoài cấm địa, trận pháp lành lạnh lóe sáng, trong núi, ẩn sau mây mù mờ ảo, ẩn ẩn còn có thể nghe được vài tiếng cầu xin tha thứ hoặc tiếng kêu thảm thiết mà tù nhân trong nhà tù này phát ra.
Ông lão áo trắng mà Tân Trạm từng gặp được, lúc này vẫn đang khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn như trước, thân thể không hề động.
đậy, dường như đã hóa thân thành một tượng đá cứng rắn Phía trước ông ta, cách đó không xa, có một bóng dáng đang chậm rãi đi tới.
“Ông nội, cháu đến rồi”
Triệu Tân Đông nhìn thấy ông lão cao lớn ngồi giữa bãi đá, cung kính cúi chào, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái Một trong những lí do mà nhà họ Triệu có thể trở thành một trong những gia đình quyền lực trong Vấn Tông, không thể không kể đến công lao của ông cụ trước mặt, chẳng những có tu vi cao đến xuất thần nhập hóa, lại nằm giữ quyền cao chức trọng, vô cùng được tông chủ tín nhiệm, đã là người phụ trách địa phận phía sau núi hơn một thập kỉ.
Nhà họ Triệu không ngừng lớn mạnh dưới sự dẫn dắt của ông ta, hiện tại trong số bảy.
Thánh Tử của Vấn Tông, có hai người đến từ nhà họ Triệu, đó đều là công lao của ông ta.
Trên phiến đá xanh nhỏ hơn ở bên cạnh cũng có một bóng người đang ngồi xếp bằng, cảm nhận được Triệu Tân Đông bước đến, anh ta chậm rãi mở mắt ra, không nhịn được mà mở miệng “Tân Đông, sao thế? Vì sao em lại đồng ý tham gia trận chiến sinh tử kia với Tân Trạm”
Người nói chuyện chính là Triệu Lam Sơn, trước đó giữa anh ta và Tân Trạm xảy ra một cuộc đại chiến trong bí cảnh Cổ Luyện Thể Sĩ của tông môn, bị trận pháp khiến cho bị thương nặng, vẫn luôn ở đây tu dưỡng.
€ó điều hơi thở toàn thân của Triệu Lam Sơn lúc này đã trở nên cô đọng hùng hậu, vẻ mặt sắc bén, hiển nhiên đã hoàn toàn khôi phục.
Lúc này Triệu Lam Sơn nhìn thấy em trai mình, vẻ mặt không hờn giận, mở miệng hỏi đầy vẻ nghi ngờ. Anh ta cảm thấy có chút khó hiểu với lựa chọn của Triệu Tân Đông.
Sắc mặt của Triệu Tân Đông hơi thay đổi, còn chưa kịp nói chuyện, ông lão ở bên cạnh đã chậm rãi mở mắt ra, một loạt ánh sáng xẹt qua bên trong đồng tử đồng tử của ông ta.
“Không cần phải nói, chuyện này chính là ta bảo Tân Đông đồng ý”
Triệu Lam Sơn lắp bắp kinh ngạc sau khi nghe thấy lời của ông lão.
“Ông nội, Tần Trạm kia có rất nhiều thủ đoạn, vô cùng mưu mẹo, chỉ sợ Tân Đông không phải là đối thủ của hắn ta”
“Đương nhiên ta biết tên Tân Trạm này rất khó đối phó, cho nên mới bảo Tân Đông đến đây” Ông lão thản nhiên nói.
“Cả hai anh em con đều là hai trong số mười bốn Thánh Tử đứng đầu, bên trong tông ít nhiều cũng có sự nghỉ ngờ, suy diễn ta đã động một chút tay chân gì đó, nếu lần này Tân Đông có thể gϊếŧ chết Tân Trạm, những ý nghĩ này sẽ tự biến mất”
“Hơn nữa việc này còn có thể chứng minh nhà họ Triệu chúng ta có đến hai thiên tài, đối với sự phát triển sau này của chúng ta cũng có rất nhiều ích lợi, về sau nếu Vấn Tông này có thể mang họ Triệu,..” Vẻ mặt ông lão nghiền ngẫm, có ý khác mà nói.
Trong lòng của Triệu Lam Sơn, Triệu Tân Đông đều rung động.
Bọn họ hiểu được ý của ông lão trong nháy mắt, Vấn Tông vô cùng khổng lồ, vị trí tông chủ lại là kết quả lựa chọn sau cùng của ván cờ giữa các thế lực lớn. Nếu thế hệ tương lai của nhà họ Triệu chiếm được ưu thế, như vậy sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho việc ông nội cướp lấy ngôi vị tông chủ của Vấn tông chủ.
Mà một khi ông nội trở thành chủ nhân tiếp theo của Vấn Tông, đôi mắt của cả hai anh em bọn họ đều trở nên sáng ngời, trong lòng nhất thời tràn ngập dã tâm.
“Chỉ lo thực lực của cháu không đủ, lại làm hỏng việc lớn của ông nội” Triệu Tân Đông nói.
“Đây là nguyên nhân ta gọi cháu đến đây”
Ông lão cười khẽ một tiếng, bóng người chợt lóe lên rồi hạ xuống dưới chân tảng đá lớn.
“Đi theo ông” Ông lão chắp hai tay sau lưng, đưa Triệu Tân Đông đi đến bên vách núi.
Hai tay ông ta động đậy, đánh ra một lượng linh khí rất lớn, cả ngọn núi rung lên một chút, sau đó lại trở nên bình thường, thế nhưng trước mặt đã xuất hiện một hang động đen và sâu hút.
Triệu Tân Đông nhìn đăm đăm, mặc dù mới chỉ đứng ở bên cửa động, anh ta đã có thể cảm giác được, từng đợt hơi thở sắc bén trong động đập vào mặt.
Chắc chắn trong động này cất giấu rất nhiều bảo vật.
“Nếu ta đã bảo cháu đồng ý, dĩ nhiên sẽ không để cho cháu phải đi chịu chết, cháu chính là con cháu máu mủ của nhà họ Triệu, có những thứ cháu cũng nên biết” Ông lão thản nhiên nói.
Triệu Tân Đông vừa suy nghĩ, vừa đi theo ông lão vào bên trong hang động.
Triệu Lam Sơn thành thật ngồi xếp bằng phía trên tảng đá, đôi mắt cũng mang theo vẻ tò mò, đoán xem rốt cuộc ông nội sẽ đưa cho.
Triệu Tân Đông bảo vật như thế nào.
Có điều bất kể như thế nào, có ông nội che chở, ngày mai Tân Trạm này nhất định sẽ toi đời!
Trong biệt viện Tiên Cung.
Tân Trạm ngồi xếp bằng ở bên trong, nhớ lại thực lực hôm nay Triệu Tân Đông thể hiện ra, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Cho dù Triệu Tân Đông có nhận được sự trợ giúp như thế nào, nhưng năng lực cơ bản của anh ta chắc hẳn sẽ không thay đổi, vẫn là kiếm trận.
“Triệu Lam Sơn là kiếm trận chín kiếm, Triệu Tân Đông là sáu kiếm, chứng minh rằng tu vi của nhà họ Triệu lấy kiếm trận làm chính, nếu tôi không dùng linh khí, phương pháp.
Luyện Thể Sĩ nào là thích hợp nhất?”
Trong lúc Tân Trạm suy nghĩ, những tia sáng bên trong Thức Hải nhanh chóng di chuyển, cuối cùng có ba tia sáng kí ức dừng lại trước người anh.
“Một công một phòng một bổ trợ, ba công pháp Luyện Thể Sĩ này là thích hợp nhất, chọn chúng”