Sau đó, mấy người còn lại trong bảng xếp hạng anh hùng cũng lần lượt thử sức.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trên quảng trường, những dấu hoa văn của chuông đồng dần sáng lên, mà mấy người phía sau cũng chẳng có ai làm sáng được ít hơn bảy dầu hoa văn cả.
Giống như Thánh Tử nhà họ Phong, Chúc Diễu và Cổ Minh Ân đều làm sáng tới chín dấu hoa văn. Mọi người lại càng thêm xôn xao, chín dấu hoa văn đã ngang bằng với thực lực của anh hùng Thiên Kiều trong hàng ngũ top mười những năm trước rồi, xem ra sự biến đổi của linh khi trời đất đã làm cho thực lực của Thiên Kiêu lần này mạnh lên nhiều, sợ là lần đại hội này sẽ càng thêm dữ dôi.
Tần Trạm đứng ở bên lặng lẽ quan sát, đôi mắt sắc dừng phía trên chuông đồng, dựa vào hơi thở đang biến đổi không ngừng kia phân tích nguyên nhân hoa văn chuông sáng lên.
Đồng thời, Tần Trạm cũng có chút tò mò, Chúc Diêu đã giới thiệu qua, hoa văn của chiếc chuông đồng này càng về sau thì càng khó tăng thêm nếu như anh dốc hết sức của mình thì có thể làm sáng lên bao nhiều dấu hoa văn đây?
Cuối cùng, Thánh Tử của Khẩu Tiên Tông – Thiên Kiêu xếp hạng thứ ba cũng hoàn thành, đã tới lượt Tần Tram.
“Đợi đã!”
Ngay khi Tần Trạm tiến lên thì Đổng Thiên Thành đột nhiên đứng dậy, bóng người chớp mắt một cái đã đến bên cạnh chiếc dùi gõ chuông, nâng tay nhấc nó lên.
Hành động này Đổng Thiên Thành xảy ra bất ngờ khiến cho tất cả mọi người trên khán đài đều không kịp phản ứng “Cậu Thành, cậu có ý gì đây?” Trưởng lão của Vấn Tông không hiểu gì mới hỏi.
“Trưởng lão, học trò có một đề nghị không được thích hợp lắm, mong trưởng lão có thể đồng ý.” Đổng Thiên Thành cười nói.
“Người cuối cùng gõ chuông chính là người được vinh dự nhất, anh Trạm đây dù sao cũng là người ngoại giới duy nhất lọt vào bảng xếp hạng Thiên Kiêu, hiện tại bên ngoài đều đang đồn đại rằng người thế giới ẩn chúng ta coi thường võ giả bên ngoài, nên học trò mới muốn mượn cơ hội lần này, để cho Tân Trạm là người gõ chuồng cuối cùng, từ đó có thể chứng minh cho mọi người thấy thiện ý của người ở thế giới ẩn chúng ta, không biết có được hay không ạ?”
Vẻ mặt Đổng Thiên Thành mang ý cười, cất giọng sang sảng.
Thánh Tử hai nhà họ Phong và Tào đều sửng sốt, sau đó lại lộ ra vẻ đã hiểu ý.
Chúc Diêu nhíu mày, Cổ Minh Ân lại lắc lắc đầu.
Tuy rằng Đồng Thiên Thành nói rất hay, nhưng chẳng ai ở đây là kẻ ngốc cả, chỉ cần đơn giản phân tích một chút là có thể đoán được ra ý đô của Đổng Thiên Thành ngay.
Rõ ràng anh ta biết chuyện kinh mạch của Tân Trạm đã bị đứt, có thể đến cả một dấu hoa văn cũng chẳng thể làm sáng lên được, vậy mà lại còn ép buộc Tần Trạm làm vậy, rõ ràng là có ý đồ phải khiến cho Tân Trạm mất hết mặt mũi trước mặt tất cả mọi người, sỉ nhục Tần Trạm, suy nghĩ này đúng là đã đủ ác độc rồi.
Mắt của trưởng lão Vấn Tông khế đảo qua mấy cái, cười nói: “Cậu Thành này, hành động này tuy rằng không hợp với quy củ lắm, nhưng cậu cũng có ý đúng của cậu, chỉ là việc này ấy mà, tôi thấy hay là cử giao quyền quyết định cho cậu Trạm đây, dù sao cũng là cậu đối vị trí với cậu ấy mà.”
Vẻ mặt mọi người tỏ vẻ nghiên ngầm, trưởng lão Vấn Tông không tỏ thái độ gì mà lại giao quyền quyết định cho Tần Trạm.
“Tân Trạm, nếu như cậu không dám thể hiện thì tôi cũng có thể hiểu được.” Đổng Thiên Thành cười nói.
“Không dám ư?”
Tân Trạm nheo mắt, cười lạnh một tiếng.
Xem ra Đổng Thiên Thành chắc chán là anh sẽ xấu mặt rồi nên mới cố ý dùng lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Nhưng mà anh ta đã muốn thấy anh mất mặt thì sợ là suy nghĩ hơi nhiều rồi, cho dù anh không dùng linh khí thì cũng sẽ không làm trò cười cho thiên hạ đâu.
“Có gì không dám cơ chứ?” Tần Trạm thản nhiên nói: “Nếu anh Thành đây đã hào phỏng như thế, tự nhận rằng bản thân xếp dưới tôi trong bảng xếp hạng anh hùng thì tôi đây cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận thôi, mời anh vậy.”
Sắc mặt Đổng Thiên Thành hơi biến đổi, Tân Trạm cũng thâm hiểm làm, vậy mà lại biến ý của anh ta thành anh ta sợ Tân Trạm. Chỉ là ngay sau đó Đổng Thiên Thành đã cười lạnh một tiếng, võ miệng có giỏi mấy thì cũng vô ích, đợi lát nữa Tân Trạm ra tay thì tự nhiên sẽ bị lộ tẩy thôi.
“Tôi đây cũng không khách khí nữa vậy.”
Đổng Thiên Thành cười lạnh, cầm cây dùi đánh chuông rồi đột ngột bay lên.
Tuy rằng trong lòng anh ta đã tính toán đủ thứ, nhưng tới khi thật sự ra tay thì Đổng Thiên Thành lại cực kỳ nghiêm túc.
Bên ngoài cơ thể từng hơi thở mãnh liệt tung ra, hóa thành từng dòng khí hướng thẳng lên trên cao.
Đổng Thiên Thành hét lên một tiếng, bóng dáng chiếc dùi gõ chuông xoẹt qua giữa không trung, nhanh như chớp, nháy mắt đã gõ vào không khí, trong một tiếng nổ vang, lập tức dừng trên chiếc chuông đồng khổng Đôi mắt Đổng Thiên Thành hiện rõ lên dã tâm, nhà họ Đồng trở thành gia tộc đứng đầu tám đại gia tộc của thế giới ẩn là do một tay cha anh ta lập lên, hôm nay anh ta cũng muốn đánh được một tiếng chuông vang đội nhất, để chứng minh cho toàn bộ thế giới biết bản thân anh ta không hệ kém cạnh cha mình, cho dù thế nào nhà họ Đổng vĩnh viễn vẫn là gia tộc mạnh nhất ở thế giới ẩn!
Doong!
Cây dùi đập xuống thật mạnh, tựa như thiên thạch rơi xuống trái đất, hơi thở mạnh mẽ dậy lên, tràn ra khắp nơi, võ giả dưới khán đài đều cảm nhận được có cơn gió mạnh thổi táp vào mặt, lập tức cảm thấy vô cùng khó thở.
Chiếc chuông đồng rung lên bần bật, tiếng chuông trầm mạnh mà du dương đã được truyền xa khắp trăm dăm.
Trong đôi mắt của trưởng lão Vấn Tông xẹt qua một tia sáng, có chút giật mình.
Mấy Thiên Kiêu Thánh Tử nhà khác cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chỉ cần so tiếng vang này thôi thì một cái gõ này của Đổng Thiên Thành đã áp hết mấy tiếng trước đó, không còn gì phải nghĩ nhiều cả.
Âm thanh vừa vang lên, phía trên chiếc chuông khổng lồ, từng dấu hoa văn cũng bắt đầu sáng lên.
Chớp mắt một cái đã được chín dầu, rồi được mười dấu. Cho dù đã vượt qua thành tích cao nhất mà tám vị Thiên Kiều lúc trước đạt được nhưng ánh sáng vẫn chưa dùng lại.
Sau khi hoa văn trên chuông sáng lên hơn mười dấu thì giống như gặp phải nút thắt, ánh sáng chỉ chậm rãi sáng lên, nhưng tới cuối cùng thì vẫn sáng đến dấu hoa văn thứ mười một.
Cả quảng trường đều im lặng, tất cả mọi người đều đang kinh ngạc.
“Người đứng đầu đại Thiên Kiêu Thịnh Hội năm ngoái cũng không vượt quá mười một dấu hoa văn, Đổng Thiên Thành này quả không hổ là Thiên Kiều đứng đầu bảng Anh hùng, xem ra đại hội lần này cậu ta cũng nằm chắc top một rồi.”
“Nghe nói chuông đồng siêu lớn này, sau khi vượt qua mười dấu hoa văn, muốn làm sáng lên thêm thì cực kì khó khăn, Đổng Thiên Thành có thể đạt tới trình độ này thì nhất định là thiên tài kiệt xuất mà.”
“Nhưng mà còn Tần Trạm kia thì sao? Vừa rồi đáng lẽ là cậu ta lên sân sao lại biến thành Đồng Thiên Thành thế?”
“Ha ha, người anh em này, anh vẫn còn phải hỏi sao? Tên Tân Trạm kia đến cả linh khí cũng không còn, sơ là cậu ta lo mất mặt nên không dám thể hiện rồi.”
Mọi người đều đang bàn luận sôi nổi, có không ít võ giả cũng đang cười nhạo Tân Trạm, cho rằng Tân Trạm nhát gan, không dám ra mặt.
Trên khán đài, Đổng Thiên Thành chậm rãi hạ xuống đất. Anh ta mim cười, cũng khá vừa lòng với thành tích mình đạt được. Vừa vươn tay ra đã ném cây dùi gõ chuông về phía Tần Trạm.
“Tân Trạm, tôi đúng là giúp cậu dựng xong một sân khấu tốt rồi nhé, tiếp theo thì mời cậu biểu diễn thực lực của anh hùng đứng đầu bảng đi nào”
Ánh mắt Đổng Thiên Thành lộ rõ vẻ trào phùng, nhìn về phía Tần Trạm.
Mấy vị Thiên Kiêu khác khẽ lắc đầu, mười một dấu hoa văn, cơ hội để Tân Trạm vượt qua gần như là không có, nếu không đủ chín dấu hoa văn như mấy người phía trước, thậm chỉ là bảy dấu thì có thể sẽ mất sạch mặt mũi mất.
Đặc biệt là mấy người có ân oán với Tân Trạm, giờ đây trên mặt đều hiện rõ ý vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, nhìn về phía Tân Trạm.
Bắt lấy cây dùi gõ chuông, ảnh mắt Tần Trạm cũng lộ ra vẻ hiểu ra. Anh mỉm cười, không ngờ lại thả cây dài gõ chuộng về lại trên mặt bàn.
“Sao thể, sợ mất mặt, đến cả thử sức cũng không dám rồi sao?” Thấy vậy, Thánh Tử nhà họ Phong mới cưới lạnh hỏi.
“Lúc trước không phải khoe khoang lắm sao, không ngờ hóa ra lại là một thắng yếu hèn thế đấy!” Thánh Tử nhà họ Tào cũng ra vẻ châm chọc.
“Trưởng lão!”
Tân Trạm không để ý tới hai người bọn chúng mà chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trưởng lão Vấn Tông.
“Cậu Trạm có chuyện gì cần dặn dò sao?” Ông lão cười hỏi.
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, quy định đánh chuông này là làm cho tiếng chuông vang nhất có thể, cũng không giới hạn là phải dùng cái gì để đánh, đúng không?” Tân Trạm hỏi: “Cậu Trạm nói đúng; thật ra cây dùi gõ chuông này cũng không phải là dùi đúng của nó, mà là vật mà tông chủ kế nhiệm sau đó tìm ra, nếu cậu Trạm có một cây dùi gõ chuông tốt hơn thì có thể sử dụng riêng.” Ông lão nói.