Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 531

“Người nào mà hám tài yêu của thì ở trong huyễn thuật người đó sẽ trở thành phú ông vạn tỷ, người nào háo sắc ở trong huyễn thuật này sẽ có được ngàn vạn cô gái xinh đẹp.” Tông chủ Âm Minh Tông tiếp tục nói.

Nghe được tông chủ Âm Minh Tông nói, lông mày của Tần Trạm lập tức nhíu chặt lại.

Thân ảnh Tô Uyên trước mặt này không nhuốm bụi trần giống y hệt ấn tượng của anh về Tô Uyên.

Một thời gian dài không gặp mặt anh rất nhớ cô bây giờ thấy tâm cảnh này sao Tần Trạm lại không mắc bẫy chứ.

“Anh gần đây vẫn khỏe chứ?” Tô Uyên trước mặt bỗng nhiên mở miệng.

Giọng nói như tiếng chuông bạc vang lên khiến thân thể của Tần Trạm chấn động mạnh một cái.

“Uyên!” Tần Trạm vươn tay ra tâm cảnh hoàn toàn hỗn loạn.

Anh từng bước từng bước đi tới thân ảnh Tô Uyên do tâm cảnh tạo ra, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đúng lúc này tâm thức của Tần Trạm bỗng nhiên chấn động, anh vội vàng lui lại.

Anh nhìn chòng chọc vào Tô Uyên trước mặt, lạnh giọng nói: “Cô không phải Tô Uyên, tránh ra cho tôi.”

“Ạnh đang nói cái gì vậy?” Trên mặt Tô Uyên lập tức xuất hiện vẻ thất vọng và chua xót, tất cả những động tác của cô đều thật mà.

Nước mắt của cô như hạt châu rơi xuống nhìn rất khổ sở, nhìn thấy một màn này tim Tần Trạm đau như bị đao cắt.

Anh cắn răng nói: “Nói cho tôi biết làm sao phá vỡ cái huyễn cảnh này.”

“Chỉ khi gϊếŧ nó đi huyễn cảnh mới được phá giải.” Tông chủ Âm Minh Tông nói.

Sắc mặt của Tần Trạm một lần nữa thay đổi.

Dù anh biết đây chỉ là huyễn cảnh nhưng bắt anh ra tay với Tô Uyên chuyện này thật quá sức với anh.

Tô Uyên ở trước mặt của Tần Trạm lại mở miệng khổ sở, trên mặt của cô càng thêm rõ ràng, căn bản nhìn không ra sơ hở nào.

Đến, Tần Trạm còn đang hoài nghi, những lời mà cái tên tông chủ Âm Minh Tông này nói rốt cuộc có phải thật, hay không.

“Cút đi!” Tần Trạm nổi giận gầm lên một tiếng, nội lực khủng bố lập tức nổ tung.

Thân thể mỏng manh yếu đuối của Tô Uyên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng của cô chảy ra nhuộm đỏ da thịt trắng nõn của cô.

Tần Trạm không tự chủ được vươn tay ra, muốn níu giữ lấy Tô Uyên nhưng tay cứ như không còn pin cứng lại ở giữa không trung.

Tô Uyên gian nan từ dưới đất đứng lên, lần này khổ sở trên mặt cô càng thêm rõ ràng vô cùng.

“Tôi chờ lâu rất lâu mới có thể nhìn thấy anh, anh lại lại… tại sao đối xử với tôi như vậy, anh thật độc ác!” Tô Uyên nức nở nói. . Ngôn Tình Sắc

Trái tim của Tần Trạm dường như đã bị bóp nát, thậm chí trong mắt của anh lấm tấm nước mắt sắp rớt xuống.

“Cút cho tôi!” Cuối cùng Tần Trạm vẫn là quát lớn một tiếng, một luồng ánh sáng tập trung vào nắm đấm của anh, một nắm đấm uy vũ giáng xuống trực tiếp đánh cho thân xác của Tô Uyên trước mặt vụn nát

Tô Uyên ngã trên mặt đất trong miệng càng không ngừng phun ra máu tươi.

Thấy cảnh này Tần Trạm lập tức luống cuống anh sốt ruột hét lớn: “Sao còn không có biến mất? Sao còn không có biến mất? Con mẹ nó anh gạt tôi?!”

Nói xong, Tần Trạm giống như bị điên lao về phía Tô Uyên nhưng ngay giây phút Tô Uyên trước mặt này hóa thành mấy chấm lấm tấm sau đó biến mất trong không trung.

Tần Trạm sững sờ anh duỗi ra tay sở trong không khí.

“Giả tất cả đều là giả.” Tông chủ Âm Minh Tông trầm giọng nói.

Tần Trạm nhẹ nhàng thở ra, anh híp mắt nói: “Thật một huyễn cảnh đáng sợ, không cần thận một chút, tôi có thể sẽ vĩnh viễn phải ở lại nơi này rồi.”

“Phế vật!”

Đúng lúc này trước mắt anh lại xuất hiện một thân ảnh!

Cái thân ảnh này nguy nga cao lớn, không giận tự uy đứng ở đó giống như một tòa núi cao uy nghiêm!

Ba!” Nhìn thấy mặt của người xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Tần Trạm càng thêm khó coi.

“Phế vật, truyền thừa của ta cho con thật sự là đáng tiếc.” Cha của Tần Trạm lạnh giọng nói: “Mẹ của anh đến bây giờ còn đang ở lao ngục chịu khổ, con đây lại đang làm cái gì hả?”

“Bà à, con…” Vừa muốn giải thích, anh chợt nhớ tới mọi thứ đều là huyễn cảnh.

“Hôm nay tôi phải gϊếŧ cậu thu hồi truyền thừa!” Cái người đàn ông cao lớn liền xuất chiêu!

Người đàn ông kia đưa tay ra, ở giữa tay liền xuất hiện một quả cầu màu sắc, một bàn tay cực kỳ lớn ẩm ẩm giáng xuống thẳng đỉnh đầu của Tần Trạm!

Tần Trạm gầm thét liên tục, tay của anh phát ra ánh sáng nghênh đón chiến diện đòn tấn công.

“Bùm!”

Một màn khiến người khác kinh ngạc, cái người được gọi là vô địch Tần Trạm đối mặt với cái tay lớn này cũng không thể chống đỡ nổi, trực tiếp bị nó đập bẹp nằm trên mặt đất giống như thân xác đều vỡ nát rồi!

“Không hay rồi” Tông chủ Âm Minh Tông biến sắc: “Anh Tần Trạm, bởi vì anh nghĩ nó quá mạnh cho nên nó sẽ vô cùng cường đại! Nó sẽ theo tâm cảnh của anh mà biến hóa!”

Tần Trạm bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng anh cha luôn là tồn tại không gì sánh được, thực lực càng là không cách nào đoán được!

Bây giờ anh tưởng tượng ra được cha mình, đương nhiên sức mạnh của ông sẽ kinh khủng đến cực điểm!

Tần Trạm từ dưới đất đứng lên, anh lau đi vết máu trên khóe miệng lạnh giọng nói: “Mày không phải ba tao, cút ngay cho tao Kẻ chặn đường tạo thì phải chết!”

“Nghịch tử!” Người cha trước mặt Tần Trạm lập tức quát lớn một tiếng: “Hôm nay tôi phải gϊếŧ thằng nghịch tử này!”.

Nói xong cái thân ảnh kia lao đến!

Ông ta giống như là đang đi trên con đường rộng lớn thênh thang mỗi đi một bước đều có thể nghe được tiếng vù vù như sấm!

“Người này rốt cuộc là ai.” Đến âm thanh của tông chủ Âm Minh Tông cũng thay đổi, bước đi như giẫm trên đại lộ mà đi, và đây chính là bản lĩnh của cấp đỉnh đại tu sĩ.

“Mày là giả, cút ngay cho tao!” Tần Trạm nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm của anh như một con rồng vàng uy mãnh giáng xuống”oanh” một tiếng!

Một đấm này có thể nói là khí thể nuốt sơn hà như hổ như sói! Một đấm này giảng xuống thân ảnh kia lập tức bị Tần Trạm đánh vỡ nát.

Dưới tác động của một đấm này huyễn cảnh trước mặt dần dần biến mất, bốn phía lần nữa biến thành cảnh vật của khu cấm.

Ở dưới chân của Tần Trạm có vô số thi thể. khô quắt, không biết bao nhiêu bộ xương khô bị giẫm nát.

“Thủ đoạn của phủ Luân Hồi thật tàn ác mà.” Trên trán của Tần Trạm rơi xuống từng giọt mồ hôi.

“Anh Tần Trạm, vẫn là tranh thủ thời gian nhanh chóng rời đi thôi.” Tông chủ Âm Minh Tông cực kì lo lắng nói.

Tần Trạm cười cười, đáp lại nói: “Lần này may mắn mà có cậu, cậu yên tâm tôi nhất định sẽ tìm cho cậu một cái thân xác hoàn mỹ nhất.”

Anh không hề lui bước, luôn giữ ý chí quyết chiến tiếp tục tiến lên.

Dọc theo con đường này gặp vô số công kích của phù lục, nhưng trong rủi có cái may nhiều lần, hoá giải nguy hiểm.

Trải qua ngàn vạn khó khăn cuối cùng Tần Trạm cũng tới được cổng chính của phủ Luân Hồi.

Lúc này cả người Tần Trạm đều là máu, nhìn cực kì chật vật.

Nhưng khí huyết sôi trào của anh khí thế vẫn như thế, cường đại như không có uể oải hay lay động ý chí một chút nào.

“Tiền bối!” Còn chưa đợi cái bàn tay lớn kia nhô ra, Tần Trạm đã chắp tay hô to trước.

“Văn bối, Tần Trạm, ra mắt tiền bối!” Âm Thanh của Tần Trạm truyền thẳng vào bên trong phủ Luân Hồi.

Nhưng bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh của Tần Trạm ở bên ngoài ra thì không còn âm thanh nào khác nữa.

“Tiền bối, Tần Trạm cả gan ra mắt tiền bối!” Tần Trạm lần nữa hô lớn.

Đúng lúc này một cái tay lớn từ trong bóng tối lò ra!