Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 511

Thiên Minh Nhãn quả thật là một vật phi thường, cho dù đối mặt với khu vực cấm này, Tần Trạm cũng có thể nhìn thẳng vào

Chỉ nhìn thấy một khu vực hoang vắng trong khu vực cấm, đầy những tòa nhà cổ kính đổ nát.

Về phần hơi thở trong đó, Tần Trạm không thăm dò được, chỉ có thể dùng ánh mắt của Thiên Minh quét một lượt.

Qua những ngôi nhà lát gạch, anh chỉ thấy hết viên đá bình thường này đến viên đá khác.

Vào lúc này, thầy Tôn ở đằng sau anh đang nhẩm một câu thần chủ, những tia sáng le lói trên tay ông ta.

“Thầy Tôn, xin hãy hạ thủ lưu tình!” Lôi Mãnh sốt sắng giải thích.

Thầy Tôn mặc kệ ông ấy, ông ta tức giận hét lên, quang mang trên tay đột nhiên đập về phía Tần Trạm!

“Hả?” Tần Trạm hoàn toàn không để ý đến thầy Tôn, chỉ cảm thấy sau lưng ngứa ngáy, như bị muỗi đốt.

Vì vậy, Tần Trạm quay đầu lại, nhìn về phía Thầy Tôn, sốt ruột nói: “Ông có thấy phiền không?”

Nói xong, Tần Trạm khẽ phẩy bàn tay, thân hình Thầy Tôn bay lên, nhẹ nhàng đập vỡ mấy tảng đá.

Một ngụm máu trào ra khỏi miệng, trong phút chốc hơi thở của ông ta trở nên vô cùng thoi thóp.

Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt ngay lập tức.

Với một cái vẫy tay, liền đánh bay một vị võ tôn? Sức mạnh gì đây?

Thầy Tôn nhiều lần cố gắng đứng dậy, nhưng thấy bản thân như muốn ngã ra, không đứng dậy được.

“Đừng quấy rầy tôi, tôi không muốn gϊếŧ người.” Tần Trạm cau mày.

Thầy Tôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chết chắc rồi, tôi nhất định sẽ thông báo cho tên đại nhân kia gϊếŧ cậu.”

“Bùm!” Đúng lúc này, trong khu cấm địa vang lên một tiếng ầm!

Tần Trạm nhanh chóng dời tầm mắt của Thiên Minh nhìn vào bên trong khu cấm địa.

Liền nhìn thấy vài bóng người vội vàng chạy ra, phía trước là một thanh niên, nét mặt trắng như tờ giấy, vô cùng kinh hãi. Và phía sau anh ta là một sức mạnh vững chắc, giống như một bàn tay lớn, đang đuổi theo anh ta! Thanh niên liều mạng chạy ra ngoài, khi bước ra khỏi khu vực cấm địa mới thấy thế lực phía sau không có ý tứ ngăn cản!

“Đây là lá bùa gϊếŧ người yếu nhất. Âm Minh Tông tông chủ trầm giọng nói.” Cứu tôi với!” Thanh niên chay vẻ mặt kinh hãi, trong lòng đầy tuyệt vọng.

Lúc này, Tần Trạm giơ tay lên, nằm đảm phát ra tia sáng màu vàng chói đưa lên ngay trước mặt.

“Bang!”

Nắm đấm của Tần Trạm vô cùng mạnh mẽ, đối mặt với sức mạnh bùng phát từ lá bùa gϊếŧ người này, Tần Trạm không có ý định rút lui.

Dưới tác động của lượng sức mạnh cực lớn, sức mạnh đó trực tiếp bị Tần Trạm đánh tan!

Trong Phủ Luân Hồi, một lá bùa trực tiếp bị đánh tan thành từng mảnh!

Người thanh niên đang thở hổn hển, với một nỗi sợ hãi kéo dài. Anh ta lau mồ hôi trên trán, đứng dậy quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ! Nhà họ Sở của tôi nhất định sẽ ghi nhớ công ơn của anh!”

“Anh là người nhà họ Sở?” Tần Trạm hơi ngạc nhiên.

Người thanh niên nhìn Tần Trạm nói: “Anh có biết nhà họ Sở?”

“Chà, tôi với nhà họ Sở của anh là bạn giao hữu. Tần Trạm nói Thiếu niên nghe xong ngập ngừng nói: “Cho hỏi anh tên gì?” Tần Trạm liếc anh ta một cái, nói: “Tần Trạm

“Tần Trạm?” Thiếu niên sững sờ,

“Anh là Tần Trạm. Là Anh Tần Trạm gϊếŧ Tôi Vũ? Tôi đã nhìn thấy anh Tần Trạm rồi!”

Anh ta quỳ trên mặt đất, lạy ba lạy, bái phục nhất thời.

Thầy Tôn ở cách đó không xa tránh không khỏi sửng sốt, ông lớn đến từ Thủ đô này sao có thể khiêm tốn như vậy?

“Anh Tần Trạm, tôi là Sở Lập Quần của nhà họ Sở, và cha tôi là Sở Tinh Quân. Người thanh niên tự giới thiệu

Tần Trạm nhướng mày nói: “Anh là con trai của người đứng đầu nhà họ Sở?””Chính xác. Sở Lập Quần gật đầu,

“Không ngờ lại gặp anh ở đây, anh Trần Trạm, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.” Tần Trạm nhìn Sở Lập Quần này, khẽ gật đầu.

Sở Lập Quần dường như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi kiêu ngạo, phụ thân là Sở Tinh Quân nổi tiếng, có thể gọi là con của một gia đình giàu có hàng đầu.

Nhưng Chu Lầm này không kiêu ngạo như Tô Vũ, Đẳng Ngạo và những người khác, ngược lại rất khiêm tốn, khiến Tần Trạm có chút kinh ngạc.

“Sao cậu lại ở đây? Ba cậu yên tâm không?” Tần Trạm cười hỏi.

Chu Lầm đứng lên, cung kính nói: “cũng không phải giấu gì Anh Tần Trạm, cha tôi đối với tôi chỉ là nuôi dưỡng, không có gì để lo lắng. Mấy năm nay tôi đi bôn ba cũng ít khi về nhà.

Tần Trạm gật đầu nói: “Đúng, phương pháp giáo dục của nhà họ Sở thật tốt.”

“Cám ơn Anh Tần Trạm khen ngợi.” Sở Lập Quần nói: “Anh Tần Trạm, sao anh lại ở đây?”

Tần Trạm chỉ vào Phủ Luân Hồi nói: “Đương nhiên là vì nó.

Sở Lập Quần hơi nhíu mày, nói: “Anh Thần Trạm, anh vẫn phải cẩn thận. Trong này có rất nhiều nguy hiểm, nếu không sẽ bị chết không toàn thấy. Mặc dù anh là một võ sư kỹ thuật cao cường, sức mạnh bên trong rất kỳ lạ. Tốt hơn hết là nên cẩn thận.

Lôi Mãnh, Thầy Tôn và những người khác đã rất sửng sốt khi nghe điều này.

Người đàn ông trẻ tuổi này thực sự là võ tông vĩ đại?

Đối với họ, Đại võ tông là một huyền thoại, chỉ được nghe, chưa từng thấy

“Không sao.” Tần Trạm nói: “Anh muốn đi vào cùng tôi sao?”

Sở Lập Quần vội vàng lắc đầu nói: “Không muốn.”

Rõ ràng Sở Lập Quần bị sức mạnh kì dị bên trong làm cho sợ hãi.

Tần Trạm gật đầu, không nói gì.

Anh quay đầu nhìn Phương Hiểu Điệp, nói: “Chờ anh ở đây” Phương Hiểu Điệp có chút sợ hãi nói: “Anh nhớ cẩn thận.

Tấn Trạm cười nói: “Đừng lo lắng”

Sau đó, Tấn Trạm thở phào, điều chỉnh lại hơi thở, sải bước vào khu vực cấm này.

Linh cảm của Tần Trạm cực kỳ nhạy bén, nhưng sau khi bước vào, anh kinh ngạc phát hiện hơi thở trên người dường như bị bao phủ.

“Anh Tần Trạm, trong Phủ Luân Hồi có một loại bùa chủ có thể giấu diếm được thiên đạo mà bí mật tồn tại. Tốt hơn hết anh nên cẩn thận.

Âm Minh Tông tông chủ nhắc nhở.

Tần Trạm không nói chuyện, anh tiếp tục dùng Thiên Minh nhãn quét qua, thận trọng đi về phía trước.

Bên ngoài, thầy Tôn khó khăn đứng lên khỏi mặt đất.

Ông ta bước tới gần Sở Lập Quần, cười nói: “Anh Sở, thân phận của người trẻ tuổi đó là gì?”

Sở Lập Quần liếc ông ta một cái rồi nói: “Anh ta là một huyền thoại sống, một người có thể đại náo của Thủ đô. Ngay cả Hiệp hội võ đạo thủ đô cũng đã nhiều lần kinh ngạc.

Nghe đến đây, sắc mặt của thầy Tôn đột nhiên càng thêm khó coi.

Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, kêu thảm thiết: “Anh Sở, anh cứu tôi đi.”

Sở Lập Quần cau mày nói: “Ý của ông là gì? Chẳng lẽ là ông kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta?”

“Tôi, tôi.” Thầy Tôn nhất thời không biết phải làm sao, trả lời như thế nào.

Sở Lập Quần nhẹ nhàng ngâm nga: “Nếu như ông kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta, không ai có thể cứu được ông rồi.”

Đùa chút thôi, Tần Trạm này còn không nể mặt mũi của Hiệp hội võ đạo thủ đô, huống chi là Sở Lập Quần?