Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 493

Nhìn thấy bóng dáng Đẳng Ngạo, vô số người ở hiện trường hưng phấn kêu to.

Thậm chỉ có người quỳ gối trước mặt Đăng Ngạo, cung kính nói: “Cảm ơn cậu Đằng phân xử giúp chúng tôi, mong cậu Đẳng gϊếŧ Tô Vũ này, đòi lại công đạo giúp mọi người!”

Anh ta vừa dứt lời, Tô Vũ liền đánh một chưởng toi.

Người quỳ gối bên cạnh Đăng Ngạo lập tức bị đánh thành thịt nát, mà Đảng Ngạo không có hành động gì. “Tôi nói phân xử giúp các người khi nào?” Đăng Ngạo cười nhạo nói: “Một đám kiến mà thôi, sống chết của các người liên quan gì với tôi? Tôi chỉ thấy Tô Vũ chương mắt thôi.”

Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt lập tức có chút khó coi. Rõ ràng là Đằng Ngạo có thể ra tay cứu giúp, nhưng anh ta lại thờ ở lạnh nhạt, trong lúc này khiến mọi người không thể tiếp nhận. “Các người thật sự coi Đẳng Ngạo thành chúa cứu thể a?” Tô Vũ không khỏi châm chọc: “Anh ta cùng một loại người với tôi, ước chiến với tôi, thuần túy là xuất phát từ từ lợi

Đám người vây xem không nhịn được lùi vài bước, trong đôi mắt có chút tuyệt vọng.

Lông mày Chúc Diêu nhíu lại, ấn tượng đối vỚI Đẳng Ngạo lại kém hơn vài phần.

Đây là điểm khác biệt giữa Đẳng Ngạo và Tần Trạm, cũng là nguyên nhân Chúc Diêu càng thưởng thức Tàn Tram hơn. “Đồ Lăng Ngạo, phủ Dược Thần ở kể bên này đúng không?” Bỗng nhiên Tô Vũ lạnh nhạt mở miệng. Đồ Lăng Ngạo chấp tay nói: “Đúng vậy, cách nơi này khoảng trăm dặm.

Tô Vũ khẽ gật đầu nói: “Tôi nhớ rõ phù Dược Thần này rất thân thiết với Tần Trạm, còn đối nghịch với nhà họ Tô tôi khắp nơi… Nếu đã đến đây, thì đến một lần di.”

Sau đó Tô Vũ nhìn về phía Đổ Lăng Ngạo nói: Tôi ra lệnh cho anh đến phủ Dược Thần, nhớ kỹ, không cần gϊếŧ bọn họ, đảm được sự này còn có tác dụng đối Với tối “Vậy phủ chủ của phủ Dược Thần thì sao? Gϊếŧ hay là…” Đồ Lăng Ngạo hỏi thăm dò.

Tô Vũ lắc đầu nói: “Nghe nói phủ chủ của phủ Dược Thần này, có thuật luyện đan tuyệt thế vô song, không thể gϊếŧ bà ta, đánh tàn phế mang về là đủ. “Dạ!” Đồ Lăng Ngạo chấp tay, dẫn theo mấy người mặc áo choàng đen rời đi.

Bên trong phủ Dược Thần.

Tần Trạm xoa cắm nói: “Hôm nay là ngày Đắng Ngạo giao đấu với Tô Vũ, chẳng bằng đi xem một cái.”

“Con cũng đi!” Hứa Bắc Xuyên vội vàng nói.

Tần Trạm ngồi dậy, nói: “Đi thôi, đi xem rốt cuộc Tô Vũ này có bản lĩnh gì.”

Hai người rời khỏi phủ Dược Thần, bọn họ vừa mới rời đi, Đồ Lăng Ngạo liền dẫn người tới phủ Dược Thần.

Mấy người mặc áo choàng đen lập tức bao vây phủ Dược Thần, mà Đồ Lăng Ngạo thì đứng ở không trung, tức giận quát lớn: “Đều cút ra đây cho tôi!

Một tiếng quát to, kinh động mọi người ở phủ ĐƯỢC Thần. “Bọn họ nhìn Đố Lăng Ngạo ở giữa không trung, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hơn mười phút sau

Người của phủ Dược Thần tụ tập ở quảng trường, mà Đỗ Lăng Ngạo đứng giữa bọn họ. “Tôi là Đồ Lăng Ngạo của Âm Minh Tông” Đổ Lăng Ngạo thân nhiên nói: “Hôm nay tới thu phục phủ Dược Thần, nếu người nào không phục, có thể đứng ra.”

Hiện trường im lặng không có một tiếng động, đối với danh tiếng xấu xa của Âm Minh Tông, bọn họ đã sớm nghe nói. “Tốt nhất là anh cút ra ngoài cho tôi, nếu không phủ chủ của chúng tôi sẽ không tha cho anh!” Lúc này có người là lớn.

Đồ Lăng Ngạo liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó bàn tay vung lên, trực tiếp đánh anh ta bay ra ngoài. “Còn có ai không phục?” Đồ Lăng Ngạo lạnh giọng nói: “Phủ chủ của phủ Dược Thần đầu? Bảo bả ta cút ra đây gặp tôi!”

Trong đám người, Dư Quỳnh Nhiên và Lâm Khinh Thiên nhẹ nhàng thờ ra. “Xem ra bọn họ tới tìm phủ chủ, không có liên quan gì với chúng ta. Dư Quỳnh Nhiên vỏ ngực mình nói.

Bà ta vừa mới dứt lời, chỉ nghe Lâm Tuyết Trinh kêu lớn: “Anh dựa vào cái gì đòi gặp phủ chủ của chúng tôi? Anh xứng sao? Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là lập tức cút ra khỏi phủ Dược Thần, nếu không Tần Trạm sẽ không tha cho anh!”

Tiếng kêu này, khiến tất cả mọi người ngày ngắn cả người.

Sắc mặt Dư Quỳnh Nhiên thay đổi, bà ta vội vàng kéo tay Lâm Tuyết Trinh nói: “Con điên rồi sao? Không muốn sống nữa à?”

“Vị đại ca này, con gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu đừng chấp với con bé” Dư Quỳnh Nhiên nhìn Đỗ Lăng Ngạo, hoảng sợ nói.

Đỗ Lăng Ngạo híp mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Trịnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Thân thể Thuần Dương? Có chút thú vị.”

“Anh đừng có mà nhìn chăm chăm tôi! Tôi cảm thấy ghê tởm!” Lâm Tuyết Trinh chửi ẩm lên.

Đỗ Lăng Ngạo cười ha ha, bàn tay anh ta vươn ra, lực hút lập tức xuất hiện, cái cổ như thiên nga trắng của Lâm Tuyết Trinh, lập tức bị Đổ Lăng Ngạo nằm lấy.

Anh ta xách Lâm Tuyết Trinh lên, cười mùa nói: “Cô mới nói gì?”.

Làm Tuyết Trinh nghiến răng nói: “Anh đợi đó, Tần Trạm nhất định sẽ đánh anh thành thịt nát “Ha ha ha hal” Đó Lăng Ngạo cười phá lên: “Tán Trạm đều bị đuổi ra khỏi giới võ đạo, hiện giờ lại càng không rõ tung tích, cậu ta đánh tôi thành thịt nát sao? Cô cảm thấy có khả năng à?”

“Buông cô ấy ra!”

Đúng lúc này, cuối cùng Khương Mạch Liên cũng xuất hiện rồi.

Bước chân của bà ấy vô cùng tao nhã, trên mặt là biểu cảm lười biếng, giống như không để Đồ Lăng Ngạo vào mắt.

Đồ Lăng Ngạo híp mắt nói: “Bà là Khương Mạch Liên 2″

Khương Mạch Liên lạnh giọng nói: “Buông cô ấy ra, tôi có thể tha cho cậu khỏi chết.”

Đồ Lăng Ngạo hừ nhẹ nói: “Tôi biết Khương Mạch Liên có bản lĩnh, nhưng hôm nay không phải tôi tới tay không”

Vừa dứt lời, từng uy áp của đại võ tông lập tức tràn ngập

Chỉ thấy mấy người mặc áo choàng đen sau lưng Đồ Lăng Ngạo cầm vài kiện vũ khí của đại và tổng dạng chia về phía Khương Mạch Liên “Vũ khí của đại võ tông!” Có người không khỏi kinh hãi kêu lên. “Sáu kiện vũ khí của đại võ tông! Chuyện này chuyện này…

Đồ Lăng Ngạo cười mìa nói: “Khương phủ chủ, tuy bà rất mạnh, nhưng cũng chỉ là một võ tông mà thôi, bà có thể địch nổi vũ khí của đại võ tông trong tay tôi sao?”

Khương Mạch Liên thần nhiên nói: “Cậu nghĩ rằng phủ Dược Thần tôi không có sao?”

“Ha ha hạ” Đồ Lăng Ngạo ngửa đầu cười to: “Vũ khí đại võ tông của phủ Dược Thần, hình như cho mượn rồi đúng không? Bị Diệp Thiên Vọng cầm đi?”

Khương Mạch Liên không nói gì.

Đúng như lời Đồ Lăng Ngạo nói, vũ khí đại võ tông của phủ Dược Thần, mấy ngày trước đã cho Diệp Thiên Vọng mượn đi chấp hành nhiệm vụ rồi. “Cái tên rác rười này…” Lâm Tuyết Trinh liều mạng vùng vảy trong tay Đổ Lăng Ngạo.

Đỗ Lăng Ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô bé, tôi không muốn gϊếŧ có, nhưng nếu cô còn dám bắt kính với tôi, tôi không ngại đưa cô cho bạn tôi, tôi nghĩ bon họ sẽ cảm thấy có hứng thú với cô “Con mẹ nó anh…” Lâm Tuyết Trình trừng mắt năng chân lên, đá về phía mặt Đồ Lăng Ngạo.

Về mặt Đồ Lăng Ngạo càng lúc càng lạnh lẽo, ông ta lạnh giọng nói: “Không biết sống chết”

Sau khi nói xong, bỗng nhiên lực đạo của ông ta mạnh hơn! Gương mặt Lâm Tuyết Trinh lập tức đò bừng, gần như sắp hít thở không thông “Đại ca, cầu xin cậu tha cho con gái của tôi…” Dư Quỳnh Nhiên lập tức luống cuống.

Đồ Lăng Ngạo không thèm để ý, anh ta hừ lạnh một tiếng, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh.

Ngay lúc anh ta định vặn gãy cổ Lâm Tuyết Trinh, một tia sáng đột nhiên từ chân trời bắn tới.

Tốc độ của tia sáng này rất nhanh, Đổ Lăng Ngạo thậm chí không kịp phản ứng, cánh tay anh ta đã tế rần bị chém thành hai đoạn: “A!” Đồ Lăng Ngạo đau đớn rồng lên: “Là người nào, là ai?”

Chi thấy một bóng dáng bay từ không trung tới, nhẹ nhàng ôm lấy có Lâm Tuyết Trình, chậm rãi rơi từ giữa không trung xuống.