Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 436

Chỉ là quyết đấu mà lại làm rung động cả ngọn núi!

Cơ thể hai người vẫn bất động không nhúc nhích, trong lúc nhất thời thế mà khó phân cao thấp.

Mà Tần Trạm và Tô Vũ đều đồng thời kinh hãi, không ngờ đối phương lại kinh khủng như vậy! “Làm sao có thể! Hiện tại tôi đã là nửa bước đại võ tông, sao lại không bằng anh ta?” Tô Vũ vừa gấp vừa tức, Tần Trạm mới chỉ vào võ tông, dựa vào cái gì mà ngang hàng với anh ta chứ? “Không ngờ cơ thể này lại mạnh đến vậy, cũng không tệ lắm.” Tần Trạm thẩm than trong lòng.

Sau đó, chỉ thấy ánh sáng vàng trên người Tần Trạm lại tăng vọt, ánh sáng trong nắm đầm càng nổi bật kinh người!

Như mặt trời nhỏ nóng rực rơi từ trên bầu trời xuống! “Á!” Tô Vũ nối gian gầm lên một tiếng, cơ thể cao lớn lại có luống khí đen bao quanh, một lấn nữa lại đánh chính diện!

Đây là lần thử ba hai người va chạm, giống như súng đạn nổ tung, khí tức kinh khủng lấy họ làm trung tâm bắn ra bốn phía! “Mọi người cách xa một chút.” Chúc Diêu khẽ động bàn tay, một luống khí nhẹ nhàng che kín mọi người!

Mọi người bị gió lốc quất vào, nếu không có Chúc Diêu ra tay, sợ rằng đã bị thương nặng! “Cảm ơn cô Chúc!” Mọi người tình táo lại, vội vàng chắp tay cảm ơn.

Chúc Diêu nhẹ giọng nói: “Mọi người, bây giờ không phải là lúc nói lời cảm ơn, xin mọi người hãy lui ra sau.”

Mọi người đều gật đầu, nhanh chân lui về sau, đến khi cách xa mấy mét mới dừng lại.

Một đòn này, bàn tay Tô Vũ bị đánh đến mức tê dại, khớp xương bị gãy!

Dù đã khôi phục như lúc đầu trong thời gian rất ngắn, nhưng trong lòng Tô Vũ vừa lo lắng vừa mê man. “Cơ thể Kim Huyển?” Lúc này, trong đầu Tô Vũ bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, Giọng nói mừng như điên, không thể kiềm nén được sự hưng phấn. “Cơ thể Kim Huyển gi?” Tô Vũ mắng: “Tôi muốn thắng anh ta, thẳng anh ta!”

Giọng nói đó không quan tâm đến Tô Vũ, tự lẩm bẩm: “Hóa ra cơ thể Kim Huyền là như vậy.”

“Am!”

Đúng lúc này, quyền thứ ba của Tần Trạm đã gần ngay trước mặt!

Sắc mặt Tô Vũ thay đổi, anh ta nổi giận gầm lên một tiếng, khí đen lập tức bao quanh cơ thể.

Khi đen đó như một bức tường, dày đặc chắn kỹ

Tô Vũ phía sau.

“Bich” Một tiếng vang rất lớn, nắm đấm của Tần Trạm bị cản lại, vỡ tan!

Anh vẫn đấm liên tiếp về phía Tô Vũ, mạnh mẽ đánh vào người anh ta!

“Bich!”

Nắm đấm này gần như đập tan được thân thể không có phòng ngự của Tô Vũ, trong nháy mắt, máu thịt bay tứ tung, mùi máu tanh xen lẫn mùi thoi, văng ra khắp nơi! Mọi người không kim nói há to miệng.

Kiểu Thành bị người áo đen này đánh bai, mà người áo đen đỏ lại bị Tần Trạm đánh nát người? Như vậy, không phải thực lực của Tấn Trạm đã bỏ xa người đứng đầu Trung Nguyên rồi sao?

Kiểu Thành ở cách đó không xa trừng mắt, sau đó nhìn chằm chằm Tần Trạm.

Trong lòng anh ta bùng lên ngọn lửa không tên, ánh mắt nhìn Tấn Trạm càng lúc càng căm hận.

Những đệ tử thiên tài này có ai muốn thừa nhận không bằng người ta chứ, cho dù là Đằng Ngạo xếp đầu bảng, bọn họ cũng chưa chắc đã để vào mắt, huống hổ là một người không có tên tuổi như Tấn Tram. “Á!” Tô Vũ điên cuồng gào thét, máu thịt của anh ta nhanh chóng khôi phục lại, anh ta đã gần như bất từ rồi.

Nhưng cú đấm đó của Tần Trạm đã hoàn toàn chọc giận Tô Vũ.

Khỉ đen trên người anh ta bừng bừng, khí tức kinh khủng đột nhiên bắn ra, khí kình của đại võ tông bắn ran bao quanh anh ta, “Khí tức này.” Tần Trạm nhíu mày: “Chang lẽ đã là đại võ tông rối sao?”

“Không đúng.” Lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên lại lắc đầu.

Khí tức mà anh ta tỏa ra thực sự giống đại võ tông, nhưng lại thiểu sự tinh khiết, giống như là dung hợp giữa võ tông và đại võ tông. “Nửa bước đại võ tông?” Khóe miệng Tần Trạm nhếch lên. “Đúng lúc, võ tông binh thường khó mà lọt vào mắt tôi, mượn anh luyện tập quá tốt.”

Nói xong, cơ thể của Tần Trạm cũng bắt đầu biến đổi.

Thuật Thánh Thể giống như ánh sáng thánh khiết từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy thân thể anh.

Tín niệm sẽ chiến thắng khiến anh tràn đầy sức hút và uy hϊếp.

Khí tức này vô cùng đặc biệt. “Tại sao có thể như vậy chứ!” Cảm nhận được khỉ tức không ai địch nổi trên người Tần Trạm, mọi người ai cũng kinh hãi. “Vừa rồi hai người bọn họ đều chưa thể hiện thực lực chân chính sao?”

Không nghi ngờ gì, những lời này đã tổn thương lòng tự trọng của Kiểu Thành!

Anh ta tự xưng là vô địch thiên hạ, bây giờ lại bị người ta khinh thường như vậy?

“Tấn Trạm, anh…” Tô Vũ định rống lên, nhưng lúc này giọng nói của anh ta đột ngột dừng lại.

Bây giờ thân thể này không phải do một mình Tô Vũ không chế, trong cơ thể của anh ta còn tổn tại một linh hồn khác, linh hồn này cũng có thể dễ dàng khổng chế cơ thể anh ta. “Không nên bại lộ thân phận của mình.” Giọng nói đó vang lên trong đầu: “Bây giờ chưa phải lúc!”

Tô Vũ gắng nhịn cơn tức xuống, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi muốn gϊếŧ anh ta, kết thúc ân oán.”

“Gϊếŧ cậu ta, kết thúc ân oán?” Giọng nói đó liên tục cười lạnh: “Trước mắt không nói đến việc cậu có thể gϊếŧ chết được cậu ta hay không, cho dù cậu có gϊếŧ được cậu ta, nhưng như thể ai biết là do cậu làm chứ? Chẳng lẽ cậu muốn trực tiếp hô to mình là Tô Vũ hà?”

Tô Vũ lập tức im bặt, rơi vào trầm mặc, “Sau đó để hiệp hội võ đạo thủ đô, thậm chí là Diệp Thiên Vọng để mắt đến cậu phải không?” Giọng nói kia tiếp tục lên tiếng Tô Vũ hit sâu một hoi, nói: “Tôi biết rồi, nhưng chẳng lẽ cử để vậy?”

“Bây giờ cậu không thể gϊếŧ cậu ta.” Giọng nói đó cười lạnh đáp: “Nếu cơ thể Kim Huyển dễ chết như vậy thì đã không nổi danh khắp chốn. Rút, nơi này không thích hợp ở lâu.”

“Được rồi.” Tô Vũ không cam lòng, nhưng anh ta vẫn nghe theo người thần bí kia.

Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Trạm, “vù” một cái quay đầu bỏ chạy. “Còn muốn chạy?” Tần Trạm híp mắt, sau đó bước lên, ánh sáng vàng xẹt giữa không trung, đuổi theo! Hai người một trước một sau, tốc độ ngang nhau. “Nửa bước đại võ tông, tốc độ rất nhanh.” Tần Tram sau nói thẩm.

Sau đó, anh khẽ quát một tiếng, súc địa thành thốn hiện ra, cơ thể biến mất, trong chớp mắt đã chặn đầu Tô Vũ!

Giữa hai người không gì ngăn cách, bầu không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng. “Sao, anh còn muốn gϊếŧ tôi?” Giọng nói của Tộ

Vũ cực kỳ quỷ dị. “Chắc anh biết, anh không thể gϊếŧ tôi” Anh ta tiếp tục nói.

Tần Trạm khẽ gật đầu đáp: “Không sai, tôi không thể gϊếŧ anh, tôi đuổi theo cũng không phải vì gϊếŧ anh.”

“Vậy anh có ý gì?” Tô Vũ lạnh lùng hỏi.

Tần Trạm nhếch miệng cười nói: “Tôi chỉ muốn xác định một chuyện, có phải anh là Tô Vũ không?”

Nghe thấy câu này, cơ thể Tô Vũ run lên bần bật!