Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 145

“Soạt!”

Một lớp bụi bay lên, Tần Trạm đứng vững trên mặt đất.

Vẻ mặt của các vị Đại Tông Sư chuyển từ kích động sang kinh ngạc và cuối cùng là trở nên phẫn nộ.

“Tân Trạm? Sao lại là mày?” Tô Nhất Tú la lên trước một tiếng, anh ta giống như là gặp quỷ vậy, lùi lại mấy bước liên tục.

Tân Trạm cười nói: “Sao nào, nhìn thấy tôi rất bất ngờ sao?”

Tô Nhất Tú hầm hầm giận dữ, anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Trạm, một tay tóm chặt lấy cổ áo của Tân Trạm, nói với giọng nghiêm nghị: “Tại sao thứ xuất hiện ra lại là mày? Cỏ Hỏa Linh đâu?”

Tần Trạm không thèm để ý, vỗ vỗ bụng, cười nói: “Ăn rồi!”

“Ăn rồi?” Mọi người đều thốt lên kinh ngạc: “Mẹ nó, ai cho mày ăn?”

“Tôi muốn ăn mà cần phải thông qua sự đồng ý của mấy người sao?” Tần Trạm cười giễu nói.

“Muốn chết!” Tô Nhất Tú giận dữ gầm lên một tiếng, anh ta hung hăng đẩy Tân Trạm một cái, sau đó vung tay đến Tân Trạm.

Tần Trạm cười giễu, nói: “Đến rất đúng lúc!” Anh cũng giơ nắm đấm lên và lao ra đỡ lấy.

“Choáng” một tiếng, giống nhưng tiếng sắt thép va chạm vang dội trong rừng sâu!

Chẳng mấy chốc, thì nhìn thấy Tô Nhất Tú lùi lại liên tiếp mấy bước.

Anh ta ra sức lắc cổ tay, chỉ cảm thấy cả cánh tay giống như bị tan nát hết rồi vậy, thậm chí ngay cả giơ tay lên cũng có chút khó khăn!

“Tên nhóc.” Lúc này, Nhϊếp Viễn đi đến.

Anh ta lườm mắt nhìn Tần Trạm, nói: “Cậu đúng là gan lớn hơn trời, có biết cỏ Hỏa Linh này đối với chúng tôi mà nói có ý nghĩa gì không hả? Cậu lại dám tự mình nuốt nó rồi?”

“Nhanh chóng gϊếŧ cậu ta đi, để thấy máu thịt của cậu ta làm thuốc, nhân lúc bây giờ gϊếŧ thì còn có thể bù lại một ít tổn thất.” Hoàng Khải Thịnh lạnh lùng nói.

Ánh mắt của những Đại Tông Sư còn lại thì hung dữ, ai nấy cũng có ý ra tay.

“Tân Trạm! Hôm nay mày nhất định phải chết ở đây!” Tô Nhất Tú nghiến răng kêu răng rắc, và sự thù hận ngất trời gần như khiến anh ta mất đi lý trí!

Vốn nghĩ lần này có thể lập công cho nhà họ Tô, nhưng lại không ngờ lại trở thành quần áo của người khác!

Tần Trạm chắp hai tay ra sau, không buồn không vui.

Anh cười giễu nói: “Mấy người cùng lên một lúc đi, Tần Trạm tôi không sợ bất cứ người nào!”

Lời vừa dứt, Tần Trạm đạp trước một bước, hơi thở khổng lồ tập trung vào anh, chấn động ra khắp xung quanh!

“Muốn chết!” Tô Nhất Tú giận dữ quát lên một tiếng, hứng lấy đòn của Tân Trạm một lần nữa!

“Long Hình Nhu Thân thuật!” Tô Nhất Tú hét lớn lên một tiếng, cơ thể của anh ta trong nháy mắt trở nên mềm dẻo vô cùng, giống như là rồng thật sự tồn tại.

Và trên hai tay anh ta tập trung một nội kình mạnh mẽ như răng nanh. Nội kình cứng rắn mạnh mẽ không gì bằng, cho dù là sắt thép chạm vào thì cũng sẽ bị xé thành đôi!

“Xoạt!”

Hình dáng của Tô Nhất Tú đột nhiên biến mất không thấy, nó quấn quanh người Tần Trạm gần như trong chớp mắt!

Vô số răng nanh nội kình chi chít, dày đặc bao phủ lấy Tân Trạm, gần như muốn chiếm đoạt lấy anh!

Tân Trạm chắp hai tay ra sau, lạnh lùng nhìn Tô Nhất Tú đang quấn quanh người mình.

Tốc độ cực nhanh kết hợp với hình dáng mềm dẻo của anh ta, làm cho anh ta giống như một con cá chạch vậy, khiến cho người ta khó có thể đoán được.

Đúng vào lúc này, lòng bàn tay như rồng của Tần Trạm đột nhiên thò ra, “xoạt” một tiếng, xuyên thấu vào trong nội kình của Tô Nhất Tú.

Giây tiếp theo, thì nhìn thấy bàn tay của Tần Trạm bóp chặt cái cổ của Tô Nhất Tú, nâng anh ta lên không trung.

Mọi người không khỏi hít ngược một hơi lạnh, mặc dù phép thuật này ở nhà họ Tô không tính là đỉnh cao, nhưng ít nhất cũng trên mức bình thường.

Đặt ở trong giới võ học thì nó có thể gọi là một môn học bị thất truyền.

Nhưng Tân Trạm lại phá nát phép thuật này của nhà họ Tô với phương pháp đơn giản và dễ dàng nhất chỉ trong chốc lát.

“Chỉ có chút tài nghệ này thôi sao?” Tần Trạm tóm chặt lấy Tô Nhất Tú, chẳng mấy chốc sắc mặt của Tô Nhất Túy biến thành màu đỏ tím, anh ta bắt đầu vùng vẫy trong không trung.

“Bịch!”

Lúc này, một bàn tay khác của Tần Trạm đập mạnh vào ngực của Tô Nhất Tú. Tô Nhất Tú lập tức bay ra như diều đứt dây.

“A!”

Cổ họng Tô Nhất Tú như có gì đang trào dâng lên, máu tươi phun ra không kiểm soát được.

Sắc mặt của mọi người bắt đầu trở nên nặng nề.

Sức mạnh của Tô Nhất Tú chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất trong đám người này, nhưng đứng trước mặt Tần Trạm thì lại không có bất cứ sức chống đỡ nào.

“Tên nhóc này e là đột phá rồi!” Có người kinh ngạc hét lên: “Việc này không nên chậm trễ, mọi người hợp lại cùng nhau lên!”

“Ha ha ha, để tôi đối phó với cậu ta đi.” Đúng vào lúc này, một Đại Tông Sư mặc áo dài đen đứng ra.

Khuôn mặt của ông ta bị mũ áo che hết lại, bất cứ ai cũng không nhìn rõ được.

Cho đến giây phút này, ông ta mới cởi bỏ áo dài đen của mình ra.

Dưới lớp áo dài đen là một thân hình nhìn có vẻ như già yếu, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.

“Du đại nhân?” Lúc này, hình như có người nhận ra ông già này.

“Du đại nhân? Du đại nhân ở Trung Nguyên?” Sắc mặt Nhϊếp Viễn cũng khẽ thay đổi, sau đó anh ta vội vàng quỳ xuống đất, khom người, nói: “Xin chào Du đại nhân!”

Những người cũng dồn dập cúi người xuống, khuôn mặt đầy vẻ kính trọng.

“Du đại nhân, ba mươi năm trước ông đột nhiên biến mất, người đời đều nói ông đã về trời rồi, sao…” Hoàng Khải Thịnh run lẩy bẩy hỏi.

Cụ già được gọi là Du đại nhân điềm đạm nói: “Ba mươi năm nay, tôi đã đi khắp từ Bắc đến Nam chỉ để tìm một bí quyết tốt nhất, cho nên mới biến mất trong tầm nhìn của mọi người.”

“Du đại nhân, sức mạnh của ông hôm nay đã có tiến triển?” Có Đại Tông Sư hỏi. Du đại nhân điềm đạm nói: “Đại Tông Sư, cấp năm.”

Mặc dù lời nói nhẹ nhàng nhưng lại khó che giấu được sự kiêu ngạo của ông ta.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi lạnh.

Bọn họ cười khổ liên tục trong lòng, cho dù Dược Vương này không bị Tần Trạm chiếm đoạt thì e là cũng không có cơ hội cho bọn họ. Một khi Du đại nhân ra tay, thì ai có thể có đường sống?

Cho dù là Tô Nhất Tú thì sợ cũng nhượng bộ đối phương nhỉ? Dẫu sao ở đây, nhà họ Tô cũng không biết ai đã động tay.

“Ông Du, không ngờ ông vẫn còn sống.” Tô Nhất Tú từ dưới nền đất bò dậy một cách khó khăn.

Du đại nhân khẽ gật đầu: “Cậu Tú.”

Tô Nhất Tú chỉ vào Tần Trạm, trách mắng: “Ông Du, phiền ông gϊếŧ tên Tần Trạm này, nhà họ Tô tôi tuyệt đối sẽ không xen vào xác chết của hắn ta, đồng thời sẽ ghi nhớ ân tình này của ông!”

Du đại nhân khẽ khom lưng, nói: “Cảm ơn sự tác thành của cậu Tú. Vừa hay tôi học được một bí kíp ở Tây Nam, chế luyện thịt người thành hình nộm, tên Tân Trạm này vừa hay lại là sự lựa chọn tốt nhất.”

Mọi người ai nấy cũng sợ sệt, rất rõ ràng Du đại nhân với Tô Nhất Tú đã cùng chung ý nghĩ. Chuyến đi này, e là tay không trở về rồi. Du đại nhân không nói nhiều nữa, ông ta yên lặng nhìn Tần Trạm, nhếch miệng cười, nói: “Nhóc con, tự qua đây nhận chết đi, để tránh phải chịu cơn đau không cần thiết!”

“Thứ già kia, khẩu khí không nhỏ đấy.” Tần Trạm cười giễu nói. “Thứ già?” Nghe thấy cách gọi này, mọi người không khỏi cười khổ.

“Tên nhóc, sợ là cậu không biết sự lớn mạnh của Du đại nhân rồi.” Nhϊếp Viễn cảm thán nói: “Năm đó ông ấy nổi tiếng, e là lúc đấy cậu vẫn chưa xuất hiện trên đời này.”

Du đại nhân cũng khẽ cười, nói: “Nhóc con, cứ phải ép tôi ra tay sao?”

“Súc vật già, không cần nhiều lời.” Tần Trạm lạnh nhạt nói: “Trong mắt tôi, ông cũng giống với bọn họ, không chịu nổi một đòn”