Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 334

Edit: Meimoko

______

“Mẹ, thế một năm qua mẹ ở đâu? Còn người trong mộ kia là ai?” Dương Dương ôm lấy thân người của mẹ, dán chặt vào, hưởng thụ mùi hương của mẹ đã một năm không thấy, hai mắt mở to ngước lên tò mò hỏi.

Trái tim Lục Giai Ngưng vì câu hỏi này của Dương Dương mà co rút lại. Người nằm trong mộ kia chắc chắn là Bạch Phương Úc, chị gái song sinh mới gặp chưa được vài giờ của cô.

Cô vừa vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai, vừa nghẹn ngào nói: “ Đó chính dì của các con! Dì ruột của các con….”

“ Là dì mà trông rất giống mẹ phải không ạ? Dì ấy là chị gái song sinh của mẹ….” Nhị Nhị lau nước mắt trên mặt, hai mắt vẫn ẩm ướt. Cô bé bây giờ rát vui mừng, vốn tưởng rằng không bao giờ được gọi mẹ nữa, kết quả mẹ vẫn còn sống.

Lục Giai Ngưng gật đầu lia lịa, không có cách nào nói ra được nửa chữ, cổ họng như có hòn đã kẹt lại, chua xót đau đớn.

“ ….Dì ….qua đời rồi sao ạ?” Nhị Nhị cũng giống như mẹ mình, vành mắt đỏ lên, vì người dì ruột chưa từng nhìn thấy mặt kia mà đau lòng.

Là con trai nên Dương Dương vô tâm hơn rất nhiều, chỉ cần mẹ còn sống, người khác như thế nào nó cũng mặc kệ. Dương Dương đột nhiên nở nụ cười nói với ba nó: “ Ba, vậy là ba khóc sai rồi! Ba ở trong nghĩa trang khóc suốt một năm, một năm đều qua đêm ở đó thật sự là nhẫm lẫn rồi! Người ở trong mộ đó không phải là mẹ!”

Lục Giai Ngưng và Nhị Nhị cùng ngưng khóc, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông trụ cột của gia đình. Ánh mắt Lục Giai Ngưng ướŧ áŧ mông lung nhìn hắn, nước mắt kinh ngạc không che giấu nỏi rơi trên gương mặt cô. Hắn ….hắn đã thường xuyên ở trong nghĩa địa khóc thật sao? Thường xuyên ở qua đêm trong đó ư? Đây quả thực là việc khiến người ta không tin nổi. Một người bình thường làm sao có thể ở nơi u ám như vậy?

“Ba ngủ qua đêm ở trong nghĩa địa sao?” Nhị Nhị không tin, hỏi Dương Dương.

“ Đúng vậy! Ngày đầu tiên sau khi an táng mẹ…..à không dì kia, ba cơ hồ là toàn ở trước mộ mà di ngốc. Hàng ngày từ 5 giờ sáng lại đến công ty, cũng không ăn cơm, không uống nước, đều ở bên cạnh mộ!” Dương Dương hơi giễu cợt khi nói về chuyện ba mình lúc trước.

“Vì sao không ăn không uống? Ba là người lớn, chẳng lẽ không biết như vậy là không tốt sao?” Nhị Nhị hiếu kỳ hỏi, dù sao vẫn còn là trẻ con cho nên cô bé chú ý đến vấn đề này hơn.

Nhìn ánh mắt Lục Giai Ngưng vẫn một mực rơi trên người mình, công thêm lời nói của bọn trẻ khiến Đường Hạo lại có chút không vui.  Cô chắc lại nghĩ sai về hắn rồi? Hắn nên làm như thế nào mới phải?

“Được rồi! Dương Dương, con cùng Nhị Nhị đi ra ngoài sân chơi đi!” Đường Hạo cắt đứt lời của con, sau đó túm cả hai đứa đem ra bên ngoài.

Nhưng Dương Dương đang hưng phấn làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời của ba, càng giải thích kỹ càng hơn cho Nhị Nhị: “ Bởi vì nhà vệ sinh ở nghĩa trang kia ở rất xa, cho nên ba không uống một hớp nước, chỉ ngồi ở chỗ kia……. Lúc trước ông nội cũng cho người đến bắt ba trở về nhưng chẳng có ai kéo nổi ba về cả….. Chú Đông, chú Canh lúc đầu cũng có đi tìm ba về, nhưng về sau chẳng có chú nào dám đến nữa. Ông nội nói, thôi thì cứ để mặc ba ở đấy!”

“Ba khóc nhầm người! Ôi, ba thật đáng thương!” Nhị Nhị nghe xong những lời này thì phản ứng đầu tiên là cảm thấy ba của cô bé thật đáng thương.

Đường Hạo cũng hiểu không thể cản nổi khi con trai đang có hứng thú, thật làm cho hắn đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn cầm lấy hộp thuốc lá, xấu hổ châm thuốc để hút: “ Thật nhiều chuyện! Hai đứa đi ra ngoài sân chơi, bằng không ngày mai ba cho các con đến trường luyện thi!”

Vừa nghe đến trường luyện thi, hai đứa nhóc lập tức chạy xa khỏi ba của tụi nó.

Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Lục Giai Ngưng và Đường Hạo. Khi hắn vô thức lơ đãng nhìn thoáng lại cô, ánh mắt chợt ngẩn ngơ.  Cô đang trợn mắt, nước mắt rơi đầy nhìn chằm chằm, đang từng bước đi tới chỗ hắn.

“Ngưng……”

Hắn nhẹ giọng gọi khiến cho nước mắt cô tuôn rơi thành chuỗi dài lăn xuống: “ Em không biết anh lại ở trong nghĩa trang một thời gian lâu như vậy! Ở đó rất lạnh, rất dọa người…..” Sau khi nói xong, cô ngã nhào vào lòng Đường Hạo. Cô thật sự rất cảm động, không ngờ hắn lại có thể vì cô mà điên cuồng làm nên chuyện như vậy.

Đường Hạo siết chặt cô trong vòng tay mình, giả vờ như vô tâm nói: “ Không sao! Chỗ đó rất mát, buổi tối ngủ rất thoải mái!”

Lục Giai Ngưng nghe hắn nói vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Mát mẻ sao? Hắn lại đi nói chỗ đó mát mẻ, những lời này sợ rằng đến quỷ còn không thốt ra được: “ Mùa đông thì sao? Mùa đông mà anh không thấy lạnh à?”

“ Em yêu, lời của em thật là nhiều! Chẳng lẽ vừa rồi tôi chưa có làm cho em mệt chết ư?” Đường Hạo đột nhiên thét quá hóa giận, nâng khuôn mặt Lục Giai Ngưng lên, áp đôi môi xuống bưng kín môi của cô.

“Ưm…” Lục Giai Ngưng khẽ ngâm lên một tiếng, thân thể theo đó mà mễm nhún trong ngực hắn, hai tay đưa lên quấn lấy cổ của hắn…. Bất kể hắn nói như thế nào, hắn đối với cô cũng là thật tâm thật ý, khiến cô cảm động muốn dâng tặng hắn tất cả ngọt ngào của bản thân.

************

“ Có còn dấu ấn đó hay không?” Lục Giai Ngưng cuốn lấy tóc của mình, hỏi thăm người đang ôm cô phía sau.

Đường Hạo một lần nữa nhìn lại phía dưới cổ của cô, nói: “ Không có! Không thấy nữa rồi!”. Chết tiệt, đó là dấu ấn yêu thương hắn lưu lại trên cơ thể của cô lại bị người khác tẩy mất, thật khiến hắn tức giận.

Lục Giai Ngưng xoay người lại, ngồi trên giường hỏi hắn: “ Kỳ thật, trước kia em cũng đến các chỗ xăm hình nhưng họ nói không có cách nào tẩy được vết xăm hoàn toàn. Tại sao bây giờ lại dấu xăm này một chút cũng không còn?”

“Ai mà biết bọn họ dùng công nghệ gì? Thật sự là đáng giận!” Đường Hạo đương nhiên là không vui, bảo bối của hắn mà người khác cũng dám động vào.

Lục Giai Ngưng nhún nhún vai, mỉm cười: “ Ha ha, như vậy cũng tốt! Bằng không em cứ lại vì nó là lo lắng xấu hổ. Hiện tại, quần áo đa phần đều là áo cổ thấp, lúc em đi mua quần áo rất khổ sở, từ giờ không còn áp lực nữa rồi! Thật tốt quá!”

“Cái gì mà tốt hả? Hình xăm đó thì có gì mà khiến em xấu hổ? Phải đánh em mới được!” Đường Hạo không cho là đúng, giống như hình xăm kia đâu có gì đáng xấu hổ mà khiến cô phải lo lắng.

“ Tại sao lại không có gì? Anh khắc lên người em mấy ký hiệu thật khó nghe! Gì mà htlt, em không cần!” Lục Giai Ngưng nắm chặt tay thành quyền nói, tiện tay nện cho hắn một búa vào ngực: “ Đường Hạo, anh thật đáng sợ!!”

“Shit! Anh khắc chính là H.T, ai nói là hrlt, người khác lại đoán không được!” Đường Hạo không cho rằng hắn là kẻ đáng sợ, nhiều nhất cũng chỉ là bá đạo thôi.

“ Nhưng mà, người ta đâu có đoán được! Lúc anh nói những lời kia, em liền cho rằng đó là những từ cực kỳ đáng xấu hổ!” Trên mặt Lục Giai Ngưng nổi lên thống khổ. Mấy năm trước, lời của hắn nói với cô đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai: “Hrlt, tôi muốn cô cả đời nhớ kỹ bản thân cô là dạng phụ nữ gì!”

Đường Hạo không để ý đến Tiểu Ngưng đang đau lòng, trong đầu hắn nổi lên một kế hoạch. Chờ sau khi tất cả mọi chuyện được xử lý xong xuôi, hắn sẽ tìm người khắc lại dấu ấn trên cổ cho cô.