Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 316

Edit: Meimoko

______

“Cô à, cô xoay hết hai mươi thì mới được đi bắt bọn cháu đấy nhé!” Nhị Nhị dùng tiếng nói ngây thơ non nớt để nói ra, bàn tay nhỏ bé khoác lấy tay người phụ nữ bên cạnh, giúp cô ta xoay người.

“Được! Chậm một chút! Nếu không cô chóng mặt lắm!” Hai mắt bị che khuất, Bạch Phương Úc đứng xoay lòng vòng trên bãi cỏ.

Hai đứa trẻ này tự nhiên đến tìm cô chơitrò ‘bịt mắt bắt dê’ này, mà cô thì đương nhiên không từ chối, lập tứcđồng ý. Thứ nhất, là bởi vì muốn quan hệ tốt với bọn trẻ. Thứ hai, chodù hai đứa bé này thường xuyên chơi xấu cô thì cô vẫn yêu thích bọnchúng, một chút cũng không hề ghét.

Ngẫm lại cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hai đứa tiểu ác ma này không đáng ghét?

Chẳng lẽ đúng là yêu ai yêu cả đường đi hay sao?

Xoay khi giúp cô xoay ba vòng, Nhị Nhị nhanh chóng nhảy ngay ra khỏi mặt cỏ, cùng với Dương Dương hô to: “ Cô ơi! Tiếp tục xoay! Còn mười bảy vòng, mười sáu vòng…..”

Người bị bịt mắt đã không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc, chỉ có thể nghe tiếng bọn trẻ gào lên mà xác định: “Này, các cháu đừng có chạy quá xa! Bằng không, cô làm sao bắt được các cháu…..”

“Yên tâm đi, cô à! Bọn cháu không chạy xa đâu. Còn có, sáu vòng…..” Dương Dương nói to đáp lại, sau đó cùng hai chị em tính ngược thời gian.

Đếm đến ‘0’, cả hai đứa cùng nhau hô lên: “Bắt đầu!”

Bạch Phương Úc chẳng cảm nhận được gì, đưa tay sờ soạng trên mặt cỏ: “ Các cháu không được chạy ra khỏi mặt cỏ đâu nhé! Nếu không làm sao cô bắt được….”

“Không đâu! Yên tâm đi, bọn cháu sẽ không thế đâu!” Nhị Nhịchạy vào bãi cỏ hô lên một tiếng, sau đó lại chạy ra ngay. Hả? mình cũng quên mất cái kia Dương Dương chôn ở chỗ nào rồi? Không muốn bị giẫmphải đâu! Buồn nôn chết mất!

Dương Dương nhảy lên mặt cỏ, vỗ tay thật mạnh, tạo ra tiếng vang, thu hút sự chú ý của Bạch Phương Úc: “Cô ơi! Cháu ở đây cơ mà! Nhanh lại mà bắt đi!”

Hô xong, Dương Dương cũng linh hoạt nhảy ra ngay.

Hai mắt bị che, Bạch Phương Úc nhếch miệng cười một cái thật tươi, gia tăng tốc độ bước chân: “ Ha ha ha….cô biết cháu ở đâu rồi! Cô tới bắt ngay đây này!”

Bạch Phương Úc di chuyển theo hướng âm thanh lớn, sợ chậm một chút là hai đứa bé lại chạy đi sang chỗ khác.

Đang lúc cô yên tâm lớn mật bước hai bước thật lớn, chân bước đếnbước thứ ba thì ngã liền xuống đất, lòng bàn chân cảm thấy có thứ gì đódinh dính như là bùn đất, mặc kệ là ai thì phản ứng tiếp theo cũng làtiếp tục dẫm lên.

Cô nhíu mày một cái thật sâu, chân thu về, nhưng vừa lui về phía sauvài bước, chân còn lại cũng giống như dẫm lên một thứ tương tự.

“Ha ha…..Ha ha…..Thật buồn nôn….” Nhị Nhị cười to hai tiếng, làm ra điệu bộ cực kỳ ‘chán ghét’.

“Ha ha….Ha ha….Cô ta quá đần đúng không?” Dương Dương vui sướиɠ nhảy dựng lên. Đều là do nó vùi, đương nhiên nó cảm thấy chính xác rồi!

Bạch Phương Úc giật mảnh vải che mắt xuống, mất vài giây đồng hồ mớithích ứng được với ánh sáng, lập tức nhìn thấy hai chân dẫm lên thiệtnhiều những cục đen đen dinh dính. “Ọe….” Lập tức, cô muốn nôn, một tay vuốt ngực, một tay chỉ vào hai đứa trẻ đang vui mừng chiến thắng kia: “ Các cháu……Hai đứa….tiểu ác ma! Thật là quá đáng!”

Nhị Nhị cùng Dương Dương đứng chung một chỗ le lưỡi, sau đó cùng nhau làm mặt quỷ.

Dương Dương hô lên với người trên bãi cỏ: “Ai bảo cô chạy vào bãi cỏ? Nơi này là chỗ của riêng mẹ cháu. Cả cháu cũng không có tư cách bước vào, cô dựa vào cái gì chứ?”

“ Nhưng những chuyện này cô không biết, ba của cháu cũng không có nói cho cô biết!” Bạch Phương Úc vừa đi ra ngoài bãi cỏ, vừa nói với bọn trẻ.

“Phụ nữ xấu xa, chỉ giỏi đổ lỗi cho ba, đáng ghét!” Dương Dương tức giận nhỏ giọng nói, xem ra ba của nó hiện tại bị cô ta mê hoặc hoàn toàn rồi.

Nhị Nhị tiếp lời của em trai, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với Bạch Phương Úc: “Từ nay về sau cấm cô đến gần bãi cỏ, nếu không lần sau sẽ không phải là phân chó đâu!”

Bạch Phương Úc vốn đã rất tức giận, nhìn hai chị em đồng tâm hiệp lực mà đối phó với mình nhưng lại không có cách nào trị bọn chúng được, lại càng thêm bực mình, nói: “ Các cháu nói mặt cỏ này chỉ có mẹ cáccháu mới tiến vào được, vậy các cháu đem phân chó vứt lên mặt cỏ, làmhỏng mặt cỏ, mẹ các cháu mà biết sẽ thấy vui sao?”

Cởi bở giày, đi lên chỗ dải đá cuội, cô nhịn xuống cảm giác chán ghét mà cầm lấy giấy vệ sinh lau đi vết bẩn ở hai chân: “ Nếu như các cháu không muốn cô tiến vào bãi cỏ, chỉ cần nói với cô mộttiếng, cô sẽ tôn trọng ý kiến của các cháu. Các cháu làm như thế này, mẹ của các cháu nhất định sẽ rất đau lòng!”

Đừng ở đàng xa, hai đứa trẻ nghe thấy lời cô nói mà ngẩn ra. Bọn nó không ngờ, cô sẽ nói như vậy!

“Chúng ta có phải đã làm sai rồi hay không?” Nhị Nhị hơi không đành lòng hỏi. Kỳ thật, cô bé cảm thấy người này cũng đâu có làm gì sai.

“Nhưng em không muốn cho cô ta bước vào bãi cỏ là sai sao? Nhị Nhị, chỗ đó thuộc về riêng mẹ của chúng ta!” Dương Dương ủy khuất mở miệng, nó cũng đâu có muốn là đứa trẻ hư.

Bạch Phương Úc lau xong chân bẩn, lập tức đi theo con đường nhỏ đếnchỗ một rãnh nước bí mật. Nơi đó bình thường là để chỗ đặt vòi bơm nướctưới cho mặt cỏ, hoặc là để làm ướt đất, cho nên ít người chú ý đến.

Dương Dương đi theo phía sau cô đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Nhị Nhị.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhị Nhị lo lắng hỏi.

Dương Dương gãi gãi đầu, trán nhăn lại: “Thật kỳ quái! Tại sao cô ấy biết chỗ này có một vòi nước?”

“Có ý gì?” Vừa mới đến chỗ này ở không lâu, Nhị Nhị đương nhiên không hiểu em trai mình muốn nói điều gì.

Dương Dương chớp mắt hỏi Nhị Nhị: “Chị biết chỗ đó có vòi nước không?” Đồng thời, nó chỉ tay về phía người đang đi chân trần kia.

Nhị Nhị lắc đầu: “Không biết! Lần đầu tiên nhìn thấy nó!”

“Chính là vậy, cô ấy cũng chỉ lần đầu đến chỗ này thôi, tại sao lại biết có vòi nước ở đây?” Trong hai mắt Dương Dương nổi lên tia kích động, “Chẳng lẽ đúng là mẹ thật?”

Nhị Nhị cũng kích động mà nắm lấy tay Dương Dương: “Dương Dươnglúc trước ở cùng với mẹ, em nhìn kỹ cô ấy đi, xem có phải là mẹ chúng ta hay không? Dương Dương, bữa sáng cô ấy làm có hương vị rất giống mẹlàm, mà cô ấy cũng chải tóc cho chị nữa nhé! Em nhìn xem, cô ấy sơ tóccho chị có đẹp không này?” Nhị Nhị chỉ vào kiểu tóc mới của mình.

Dương Dương không có trả lời câu hỏi của chị gái. Nó cầm lấy tay chị mình chạy đến bên Bạch Phương Úc.

Sau đó, bàn tay nhỏ bé của Dương Dương liền cầm lấy tay của Bạch Phương Úc, khuôn mặt nhỏ bé giương lên: “Cô à, vì sao cô biết ở đây có vòi nước? Làm sao cô biết được ở chỗ này có vòi nước?”

Thiếu chút nữa là bị thằng bé túm lấy, Bạch Phương Úc lại bị câu hỏi của cậu bé làm cho ngơ ngác, lặp lại: “Cô vì sao lại biết chỗ này có vòi nước ư?” Lập tức, cô cũng tự ý thức được điều gì đó, ngơ ngác nhìn xem dòng nước đang chảy xuôi bên cạnh.