Sau buổi tối hôm đó, Tô Hoài thực sự đã đến nhà Ninh Manh phụ đạo cho cô mỗi ngày, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn không mấy nhiệt tình, nhưng mẹ Tô để ý thấy sáng nào cậu cũng nhìn đi nhìn lại đồng hồ không biết bao nhiêu lần, vừa đúng 9 giờ liền ra khỏi cửa.
Lúc ấy mẹ Tô còn hỏi cậu: “Tiểu Hoài à, con đi đâu vậy?”
Tô Hoài trả lời đơn giản: “Bổ túc cho Ninh Manh.”
Nói xong lại cảm thấy có chút kỳ quái, liền quay lại bổ sung thêm: “Không phải con chủ động đề nghị.”
Mẹ Tô cầm chiếc gương cười cười, lắc đầu nghĩ thầm, giúp người ta học bổ túc, mà còn nôn nóng hơn cả người ta thế à.
Thằng con trai này của bà, lúc nào cũng miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo như thế.
Ninh Manh cũng đã dậy từ sớm, cô luôn có thói quen đi ngủ và thức dậy rất đúng giờ, về mặt này, mẹ cô luôn dạy phải dựa vào ý thức tự giác.
Mà Ninh Manh trước giờ vẫn luôn là một đứa trẻ cực kỳ nghe lời.
Hơn nữa Tô Hoài đồng ý sẽ phụ đạo giúp cô học tập khiến cô càng phấn khích hơn, sáng sớm 7 giờ đã thức dậy nghe bài khóa Tiếng Anh rồi chờ Tô Hoài tới.
Khi làm đến câu trắc nghiệm thứ 7 thì có tiếng nói chuyện từ ngoài phòng khách truyền đến, cô vui vẻ đặt bút xuống chạy ra, vừa mở cửa đã thấy Tô Hoài mặc một chiếc áo khoác ngoài màu cà phê đang bước vào nhà.
Chóp mũi cậu hơi đỏ, mang theo làn gió lạnh buổi sáng sớm từ bên ngoài, cậu đang nói chuyện gì đó với mẹ cô, liếc thấy cô từ phòng ngủ chạy ra liền dồn toàn bộ lực chú ý trên người cô.
Mẹ Ôn thấy vậy cũng quay đầu lại cười nói: “Xem con sốt ruột kìa.”
Xoa xoa đầu cô rồi nói với Tô Hoài: “Được rồi, hai đứa vào phòng đi, chút nữa dì sẽ mang chút điểm tâm vào cho hai đứa.”
Tô Hoài lễ phép đáp lời: “Cảm ơn dì Ôn.”
“Ai nha, đừng khách sáo, mau đi đi.” Mẹ Ôn nói xong liền đi vào phòng bếp.
Tô Hoài thấy Ninh Manh vẫn còn ngây ngốc đứng đó nhìn cậu, khụ một tiếng nhắc nhở: “Đi thôi.”
Lúc này Ninh Manh mới đi vào phòng, còn vừa đi vừa nói: “Tô Hoài à, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng tớ nhỉ.”
Nội tâm Tô Hoài rất muốn nói, là lần thứ hai rồi, lần đầu tiên… nghĩ lại mà hoảng…
Ký ức về buổi tối giày vò đó vẫn còn mới nguyên.
Nhưng ngoài mặt cậu vẫn nói: “Ừm.”
Ninh Manh đã sớm chuẩn bị cho cậu một chiếc ghế, đặt ghế của mình ở bên cạnh, khoảng cách của hai người cũng không phải là quá gần, nhưng cũng không hẳn là quá xa, rất vừa phải.
Cô biết đây là khoảng cách mà cậu sẽ không cự tuyệt.
Ninh Manh vẫn luôn rất hiểu cậu.
Cậu ngồi xuống lật lật giở giở mấy tờ đề Ninh Manh đã làm rồi, một tay chống đầu, một tay cầm bút chì 2B khoanh tròn trên giấy giúp cô kiểm tra lỗi.
Tô Hoài kiểm tra rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã kiểm tra hết hai, ba đề, lúc này, mẹ Ôn gõ nhẹ cửa phòng đem một đĩa bánh quy và hai ly nước trái cây vào cho hai người.
Thấy Ninh Manh đang chăm chú như vậy, bà cũng không quấy rầy đến hai đứa nhóc, yên lặng đóng cửa phòng cho bọn họ.
Tô Hoài cầm một miếng bánh quy nhỏ bỏ vào miệng, chống đầu nhìn Ninh Manh, cô nàng dường như gặp phải câu hỏi khó, hơi nhíu mày, bấm lên bật xuống đầu bút bi trên tay.
Tô Hoài hướng theo ánh mắt cô nhìn vào câu hỏi trên giấy, là một câu hỏi trắc nghiệm về phép biến hình cơ bản, độ khó trung bình, cậu dùng thời gian một phút nhẩm nhẩm trong đầu rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chọn C.”
Nghe thấy giọng nói của cậu, Ninh Manh đang bối rối đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Tô Hoài đang chuẩn bị lấy thêm miếng bánh quy để ăn, bị cô nhìn đến như vậy liền lập tức dừng lại, cảm thấy nếu ăn tiếp thì có chút kỳ quái.
Vì vậy liền thay đổi quỹ đạo, đưa bàn tay đang cầm miếng bánh quy đến trước mặt Ninh Manh.
Ninh Manh chớp chớp đôi mắt, không hiểu nổi hành động này của Tô Hoài.
Tô Hoài cũng cảm thấy bản thân mình giống như muốn đút cho Ninh Manh thật, hơn nữa bàn tay cũng đã đưa đến trước mặt cô rồi, đành giả vờ bình tĩnh mà nói: “Há miệng đi.”
Ninh Manh vô thức hé miệng, liền bị nhét vào miệng một miếng bánh quy nhỏ.
Bánh quy là do mẹ cô tự tay nướng, vừa thơm vừa giòn, không thua gì ngoài tiệm.
Cô vui vẻ ăn ngon lành, còn không quên nói lời cảm ơn với Tô Hoài.
Cô rất tự nhiên ăn hết miếng bánh quy rồi tiếp tục làm đề, còn Tô Hoài lại cảm thấy hành động này của mình cũng xem như rắc chút thính rồi, trong sách không phải đều viết như vậy sao, vậy tại sao Ninh Manh lại chẳng có chút phản ứng gì vậy chứ.
Suy nghĩ này vừa lóe lên Tô Hoài đã cảm thấy mình đúng là có bệnh mà, cậu chờ mong cái gì được chứ, thật là bái phục bản thân.
Để gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn này, cậu cầm lấy chiếc bút bi của Ninh Manh, lấy một tờ giấy nháp lại, viết ra vài bước giải đề đơn giản, sau đó chỉ vào giảng giải cho cô từng bước, từng bước một.
Ninh Manh cảm thấy phương pháp giảng giải của Tô Hoài rất khác với các giáo viên khác, giáo viên khác giảng phải lặp đi lặp lại mãi cô mới tiếp thu được, còn Tô Hoài chỉ cần giảng qua một lần là cô đã có thể hiểu rõ rồi.
Đề khó đã được giải, cơ mặt nữ sinh lập tức giãn ra, vui vẻ mà gọi Tô Hoài một tiếng: “Thầy Tô.”
Xưng hô này Tô Hoài rất thích, mặc dù Ninh Manh đã thích cậu mười một năm rồi, nhưng trước giờ đều gọi cả họ lẫn tên cậu, không hề gọi bằng gì khác.
Cô nàng này đột nhiên thay đổi cách gọi, trong lòng cậu có một cảm giác không thể lý giải được.
Không phải là kiểu xấu.
Ngược lại còn hơi hơi vui vẻ, rất muốn nghe Ninh Manh gọi cậu bằng cái gì khác.
Không biết có phải bị cái cách xưng hô này làm cho vui sướиɠ rồi không, mà Tô Hoài hết sức kiên nhẫn giảng bài cho Ninh Manh cả một buổi sáng, mấu chốt là mỗi khi xong một câu đều nói với Ninh Manh: “Gọi tớ là gì?”
Ninh Manh hết sức thông minh nói: “Cảm ơn thầy Tô.”
Mỗi lần cô gọi như vậy, cậu đều lộ ra biểu cảm rất là hài lòng.
Sau khoảng một hai tiếng nghe giảng, Ninh Manh có thể chắc chắn rằng, sau này Tô Hoài muốn trở thành một giáo viên.
Chỉ có điều cô chỉ giữ trong lòng chứ không nói ra, cô cảm thấy người có lòng tự trọng cao như Tô Hoài nhất định không muốn người khác tùy tiện nói về ước mơ của cậu, vì vậy chỉ có thể ở trong lòng cổ vũ cho cậu.
Hơn nữa để thỏa mãn nguyện vọng của Tô Hoài, cả buổi trời cứ luôn miệng gọi cậu “thầy Tô”, còn nhìn cậu bằng ánh mắt “Tớ vĩnh viễn ủng hộ cậu”.
Một dạo lại khiến Tô Hoài cảm thấy không tự nhiên, thiếu chút nữa cậu còn cho rằng Ninh Manh có phải là có khuynh hướng “sư đồ luyến” không vậy.
Chỉ là đó là chuyện của sau này, còn hiện tại Tô Hoài vẫn đang tận hưởng cảm giác được Ninh Manh gọi như vậy, tay cầm bút gel chỉ vào một câu, nói: “Chỗ này tính sai rồi.”
Ninh Manh nghiêng đầu qua xem, rồi dùng giấy nháp tính lại lần nữa, Tô Hoài thấy cô lại bất cẩn ở cùng chỗ vừa rồi liền vươn tay chỉ chỉ vào chỗ sai, không hề nể tình mà nói: “Ninh Manh, cậu có thể cùng một chỗ mà sai đến hai lần đấy.”
Nữ sinh bị châm chọc ngược lại không hề buồn bã, còn cười nói: “A, tớ nhìn sót rồi, thầy Tô thật là cẩn thận nha.”
Tô Hoài đối với lời khen ngợi của cô chỉ kiêu ngạo mà hừ một tiếng, tiếp tục ăn bánh quy của mình.
Đĩa bánh quy mẹ Ôn mang vào cơ bản đều là Tô Hoài ăn hết, Ninh Manh chỉ ăn cùng lắm là hai, ba miếng.
Đến khi còn lại miếng cuối cùng trên đĩa, cậu nhìn chằm chằm vào Ninh Manh đang xoát đề cười nói: “Nếu bây giờ cậu làm đúng hết câu kia, miếng bánh này sẽ thưởng cho cậu.”
Ninh Manh nghiêng đầu nhìn, thấy cậu đang chỉ chỉ vào miếng bánh quy lẻ loi trên đĩa, cô đột nhiên lên tiếng: “Tô Hoài à, có phải cậu ăn không vào mới để cho tớ không vậy?” (miếng liêm sỉ:>)
Tô Hoài: “…”
Tô Hoài không ngờ cô lại có thể hỏi một vấn đề sâu xa như vậy, nhất thời có hơi sửng sốt, sau đó mới nói: “Thế thì thôi.”
Nói xong liền vươn tay chuẩn bị ăn nốt miếng cuối cùng thì Ninh Manh vội vàng ngăn lại: “Tớ muốn mà! Cho dù cậu ăn không vào mới cho tớ cũng không sao!”
Tô Hoài: “…”
Cậu cảm thấy Ninh Manh, cái người này, thật không thể nói chuyện được mà.
Bảy phút sau, Ninh Manh làm xong một câu toán, mấy câu trong cuốn A đều không quá khó, không giống như cuốn B, hầu hết đều là toán nâng cao, lại còn có nhiều phần quan trọng.
Trên cơ bản thì Tô Hoài mất tầm 2-3 phút để tính ra đáp án, Ninh Manh mất 7 phút để giải ra cũng xem như là trình độ bình thường, không nhanh cũng không chậm.
Nhìn bài làm cô gái đưa sang, Tô Hoài nhận lấy chỉ nhìn nhìn vào đáp án cuối cùng, lúc nãy Ninh Manh đang làm cậu đã nhẩm ra đáp án rồi, là √3.
Mà nét chữ xinh xắn trên bài làm của cô gái cũng viết là √3.
Tô Hoài gật đầu: “Ừm, lần này không có sai gì hết.”
Ninh Manh vui vẻ cầm miếng bánh quy nhỏ lên ăn, bánh quy vị nam việt quất [1], Ninh Manh ăn rất tập trung, đến mức mà khóe miệng dính đầy bánh quy vẫn hồn nhiên không biết gì.
Mà Tô Hoài lại là một tên thẳng nam có thói quen sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế [*], rất tự nhiên nhíu nhíu mày nhìn Ninh Manh: “Khóe miệng bẩn kìa.”
[*] tên sang xịn của bệnh sạch sẽ.
Ninh Manh ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, vô thức vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng, cuối cùng còn hỏi cậu: “Còn gì nữa không?”
Hơi thở Tô Hoài ngưng trệ, cậu nhìn Ninh Manh như muốn xuyên thủng người cô, trong mắt lóe lên tia lửa không tên, giọng điệu vô cùng không tốt rút giấy trên bàn ném qua cho cô: “Lau đi.”
Tầm mắt Ninh Manh chếch qua theo hành động của cậu, thấy cậu đứng dậy muốn đi ra ngoài vội vàng kêu lên: “Tô Hoài, cậu đi đâu vậy?”
“Lấy cốc nước.”
Giọng nói nam sinh dường như có chút không vui, còn có điểm bất thường.
Tô Hoài ở phòng bếp rót cho mình hai ly nước lạnh, cảnh tượng vừa rồi trong đầu không thể gạt đi, cậu âm thầm chửi thề trong bụng.
Nỗi lòng không rõ nguyên do này, chung quy là vì rung động sinh lý thôi.
Tô Hoài còn đang cố gắng bình ổn tâm tình, thì vừa quay đầu lại đυ.ng phải mẹ Ôn đang đi vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa trưa, hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí này thực sự rất lúng túng.
Vẫn là mẹ Ôn phá vỡ sự yên tĩnh trước mỉm cười nói: “Tiểu Hoài à, con vào nói với Ninh Manh một lát nữa là có thể ăn cơm nha.”
“Vâng ạ.” Tô Hoài có thể đi được rồi.
Chỉ có điều, mẹ Ôn không hề bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt cậu, không nhịn được nở nụ cười trấn an, bắt đầu ngâm nga bài hát trong lúc nấu cơm.
Lúc Tô Hoài bước vào, Ninh Manh vẫn đang nghiêm túc làm bài, cậu không nói lời nào chỉ an tĩnh ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, đến khi cuối cùng Ninh Manh cũng làm xong đề, đặt bút xuống, Tô Hoài gần như đã ngủ rồi.
Ninh Manh quay đầu lại, đang muốn nói chuyện thì thấy nam sinh một tay đỡ đầu nhắm mắt dưỡng thần, cô nhẹ tay cử động, cố gắng không quấy rầy đến cậu.
Gió lạnh ngoài phòng vẫn lao xao, có rất nhiều những chiếc lá rụng bị gió thổi bay loạn xạ trên không trung.
Căn phòng tràn ngập hơi ấm, không chỉ vì tác dụng của lò sưởi, mà với Ninh Manh thì còn là vì sự có mặt của Tô Hoài.
Gần đây cô luôn cảm thấy Tô Hoài đối xử với mình thực sự rất tốt, mặc dù cậu chưa từng nói thích cô, còn thường xuyên bảo cô phiền toái, nhưng không lần nào phớt lờ cô.
Ở bên cạnh chờ đợi Tô Hoài càng lâu, cô lại càng thích cậu ấy hơn.
Ninh Manh cho rằng mình không phải người thông minh, không thể đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Hoài, nhưng cô không muốn phải suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần giống như giờ phút này, ở cùng cậu trong một căn phòng, lẳng lặng nhìn ngắm cậu, là cô vui vẻ lắm rồi.
“Tô Hoài à, tớ thực sự rất thích cậu.”
“Manh Manh, Tiểu Hoài, ăn cơm nào ~~”
Bên ngoài phòng khách, mẹ Ôn gọi qua cửa, Ninh Manh nhanh chóng rón ra rón rén chạy ra đóng cửa lại để Tô Hoài ngủ nhiều thêm một chút.
“Tiểu Hoài đâu con?”
“Mẹ ơi, Tô Hoài ngủ rồi ạ, chờ tầm mười phút nữa con sẽ đi gọi cậu ấy.”
Bên trong phòng.
Cô gái vừa chạy ra thì người nào đó liền mở mắt, chống tay lên đâu một lúc lâu làm cánh tay hơi tê, cậu thở dài lấy tay ôm mặt, không rõ sắc mặt.
Tô Hoài nghĩ thầm, giả vờ ngủ quả là một chuyện thật khó.