*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười sáu năm qua, Ninh Manh hầu như không đau ốm gì nhiều, ngay cả bị sốt hay cảm cúm cũng đều rất ít.
Mặc dù thân hình trông có vẻ gầy nhom, hơi suy dinh dưỡng, nhưng vì ngày trước từng tập luyện Karate một thời gian nên tố chất thân thể luôn rất đạt tiêu chuẩn.
Nhưng lần này, vậy mà bị sốt đến 38° liền.
Buổi sáng cô còn chưa có phát hiện, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nghĩ là do ngủ không ngon, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ra khỏi phòng, mẹ cô vừa thấy khuôn mặt ửng hồng liền nhận ra được sự bất thường.
Sờ trán cô một cái, nóng kinh khủng, liền đẩy cô trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, tiện thể xin phép nhà trường nghỉ học luôn.
Sau khi uống thuốc hạ sốt, Ninh Manh cảm thấy trong đầu cứ ong ong, không tỉnh táo nổi nhưng cô vẫn nhớ chuyện phải đợi Tô Hoài.
Mẹ cô nhìn thấy bộ dạng này của cô vô cùng lo lắng, lần trước Ninh Manh bị cảm mạo đã là khoảng mấy năm trước rồi, mà lúc ấy cũng chỉ bị sổ mũi, không có sốt nghiêm trọng như bây giờ.
Những người ngày thường có sức khỏe tốt, một khi bị ốm thì sẽ khiến người khác rất lo lắng.
Vừa đắp khăn lên trán, mẹ cô vừa nhắc nhở: “Cứ ngủ một giấc thật ngon, hôm nay mẹ không đi làm, sẽ ở nhà chăm sóc con.”
Ninh Manh nghe xong liền lắc đầu: “Con không sao, mẹ cứ đi làm đi, con sẽ tự uống thuốc cảm, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”
Vừa nói vừa cố gắng nở nụ cười, trông rất gượng ép.
Hiểu chuyện chính là ưu điểm của Ninh Manh, từ trước đến giờ cô vẫn luôn là đứa trẻ không khiến người khác phải đau đầu.
Mẹ cô vừa vui vẻ lại đau lòng xoa xoa đầu cô: “Được rồi, vậy thì có chuyện gì nhớ gọi cho mẹ.”
“Vâng ạ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Một lát sau, cô dường như nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm: “Mẹ… Tô Hoài… vẫn đang đợi con…”
Cô khẽ mở mắt, giọng nói có vẻ rất yếu ớt, như một con nai con bị mũi tên đâm bị thương, nghe có chút ủy khuất lại đáng thương.
Mẹ xoa xoa đầu cô, nở nụ cười dịu dàng: “Yên tâm đi Manh Manh, mẹ sẽ gọi điện nói với thằng bé, con phải nghỉ ngơi cho tốt đã, ngoan.”
Nghe được giọng nói của mẹ, tầm mắt Ninh Manh dần trở nên mơ hồ, mí mắt trên trở nên nặng trĩu, một cơn buồn ngủ đánh úp.
Trước khi ngủ, cô vẫn còn thì thào: “Nói cho… Tô Hoài… Con không phải… không đợi cậu ấy…”
Mẹ cô thở dài, nhìn Ninh Manh đã ngủ say, giúp cô kéo chăn, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.Tô Hoài đi ra khỏi nhà, thấy ngoài đường vắng tanh, không có lấy một bóng người, có chút ngẩn ngơ.
Sau ba giây, cậu đi qua nhìn ngó một vòng xung quanh, mới xác định hôm nay Ninh Manh không đến.
Cậu hơi lo lắng, còn có một loại không vui không thể giải thích được.
Vốn dĩ Ninh Manh cũng không có nghĩa vụ phải chờ cậu, cậu cũng chẳng có nghĩa vụ phải cùng Ninh Manh đi học.
Nghĩ như vậy cũng không hề sai, nhưng lý trí thì đã thông suốt, còn cảm tính thì vẫn không thể nghĩ ra được.
Cái loại cảm giác này đại khái giống như chú cún cưng mình nuôi nhiều năm, có một ngày đột nhiên biến mất, dù như thế nào, cậu cũng sẽ không thoải mái.
Tô Hoài cảm thấy cậu đã quá quen với việc có Ninh Manh ở bên cạnh rồi, quen đến mức chỉ cần cô không xuất hiện thì sẽ không thích ứng được.
Vậy không phải nói bản thân mình không thể rời khỏi cô ấy sao?
Cậu thực sự không chịu đựng nổi việc bị Ninh Manh dắt mũi như thế, giống như thể cậu không thể sống thiếu cô vậy.
Thật là điên rồ.
Tô Hoài vô cùng bực bội vì cái kết luận này, tức tối mà đá mạnh vào cột đèn bên đường, không biết có phải cột đèn cũng có tri giác mà cảm nhận được cơn tức giận của nam sinh không, mà đột nhiên bóng đèn lại lóe lên hai cái.
Bên cạnh bác gái lao công đi ngang qua dùng thứ giọng đặc sệt ** nhắc nhở cậu: “Cậu thanh niên à, người trẻ tuổi phải có ý thức cộng đồng chứ.”
Tô Hoài: …
Đứng đợi khoảng năm phút đồng hồ, cậu cũng chẳng biết mình đang đợi cái gì, cuối cùng thấp giọng “hừ” một tiếng, rồi bước đi.
Đường phố buổi sáng sớm vô cùng tĩnh lặng, chỉ có nổi bật là tiếng âm thanh bước chân rất rõ ràng, mà lúc này, bước chân có chút hỗn loạn của nam sinh cũng làm lộ ra tâm tình cậu không được bình tĩnh như mọi khi.
Chưa đi được hai phút, điện thoại liền reo lên.
Cậu ung dung lấy ra, khi nhìn thấy hai chữ giống hệt nhau hiện trên màn hình, cậu nhanh chóng ấn nút chấp nhận với tốc độ chưa từng có, sau đó cố ý cất giọng lạnh lùng:
“Alo?”
Vậy mà giọng nói mềm mại của con gái trong tưởng tượng không xuất hiện, đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nói dịu dàng thành thục: “Alo, có phải Tiểu Hoài không con?”
Chưa đến một giây, Tô Hoài đã phản ứng lại, cậu cất tiếng hỏi: “Dì ạ?”
“Ừm, là dì. Sáng nay lúc Manh Manh thức dậy, dì phát hiện con bé lên cơn sốt, dì đã xin phép nghỉ học cho con bé rồi, vậy nên hôm nay nó không có chờ con được. Đứa nhỏ vẫn luôn mơ mơ hồ hồ nói muốn dì nói với con, vì vậy dì lấy điện thoại nó gọi báo với con một tiếng.”
Tô Hoài vô thức siết chặt ngón tay đang cầm điện thoại, thật lâu sau mới phát ra âm thanh từ cổ họng: “Cô ấy, có nghiêm trọng không ạ?”
“Không nghiêm trọng, chỉ là cảm mạo, nghỉ ngơi một ngày sẽ tốt thôi, con cứ đi học đi, không cần lo lắng.”
Mái tóc đen không ngừng lay động theo cơn gió lạnh đầu ngõ, nam sinh cúi đầu ngược sáng không thể nhìn rõ vẻ mặt.
Cậu trầm giọng nói: “Vâng ạ, tạm biệt dì.”
Tô Hoài chưa bao giờ cảm giác sâu sắc hơn bây giờ, cuộc điện thoại vừa nãy khiến cậu đồng thời có hai loại tâm trạng, vừa yên tâm nhưng cũng vừa đau lòng.
Ninh Manh không đến vì có lý do, nhưng lý do ấy lại không mấy tốt đẹp.
Cô gái vẫn luôn ồn ào trong ấn tượng cũng sẽ bị ốm, cũng sẽ giống như hôm nay, ốm đến không có cách nào đến gặp cậu.
Trước kia không cảm thấy gì cả, bây giờ nhìn lại phía sau không có ai, Tô Hoài mới nhận ra, thế giới chỉ có một mình thật tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức làm người ta chán ghét.
Đầu ngõ gió vẫn thổi, thời điểm lướt qua tai giống như lưỡi dao ngâm vào sông lạnh, nhiệt độ thấp như vậy có chút không giống với thời tiết đầu đông.
Tô Hoài nhìn về phía một mảng tối đen đằng sau, thì ra cô ấy vẫn luôn ở một tối tăm, lạnh lẽo như thế chờ cậu.
Dường như mỗi lần ra khỏi nhà đều có thể nhìn thấy cô tươi cười, vì vậy cậu chưa từng để ý đến chuyện này.
Mười một năm này, sáng sớm mỗi ngày, cô ấy đã đợi cậu trong bao lâu.Chỉ có một người chậm rãi đến trường.
Bước vào lớp học, mọi người trong lớp đều hết sức kinh ngạc mà chăm chú nhìn cậu. Thực ra không phải chỉ người trong lớp, mà từ khi Tô Hoài bước qua cổng trường, tất cả những người đi qua cậu cũng đều kinh ngạc như thế.
Bởi vì hôm nay, lần đầu tiên bọn họ không thấy Ninh Manh không đi theo Tô Hoài.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ cuối cùng Tô Hoài cũng đã thẹn quá hóa giận mà trách cứ đuổi Ninh Manh đi rồi? Hay là Ninh Manh cuối cùng cũng nản lòng thoái chí cảm thấy người này đuổi thế nào cũng không kịp nên bỏ cuộc?
Nghĩ qua nghĩ lại vẫn cảm thấy vế trước khả năng cao hơn.
Vì vậy, mọi người người đều vụиɠ ŧяộʍ chọc chọc nhau chờ đợi lát nữa được xem kịch hay.
Nhưng thẳng đến tiết học đầu tiên, Ninh Manh vẫn không đến lớp, mọi người đều có chút mù mịt, không phải là Ninh Manh này bị Tô Hoài mắng đến quá đau lòng, không đi học nổi chứ?
Mọi người đều âm thầm cảm thán trong lòng, Tô Hoài đúng là không thể nào đạt được mà.
Các thầy cô ở văn phòng đã được thông báo trước việc Ninh Manh nghỉ học rồi, nên khi lên lớp dạy cũng không hề đề cập đến chuyện này.
Bạn học trong lớp càng ngày càng tò mò hơn, vị trí bên cạnh Tô Hoài vẫn trống không, rốt cuộc là người kia bị sao vậy?
Cuối cùng, vẫn là Từ Kim Việt đi tới, đẩy Tô Hoài sắc mặt cực kỳ âm trầm hỏi: “Tô Hoài, tại sao hôm nay Ninh Manh không đi học vậy?”
Tất cả mọi người trong lòng đều giơ ngón tay cái [1] cho Từ Kim Việt, từ sáng đến giờ, bọn họ luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của Tô Hoài tệ đến dọa người, bởi vậy, mà ai nấy đều phối hợp tránh xa.
Tô Hoài không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ốm.”
…
Cái đáp án này… thật quá nhạt nhẽo rồi.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tại sao cả người Tô Hoài lại tỏa ra sát khi trong khi người kia chỉ xin nghỉ vì ốm, làm bọn họ cho rằng giữa hai người có chuyện gì đó lớn lắm chứ.
Mọi người chán nản rụt tai lại, đi làm việc của riêng mình.
Tô Hoài cầm bút, trong lòng rối bời.
Cậu nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay nói Ninh Manh bị sốt, nghĩ nhất định có liên quan đến việc buổi sáng phải đứng hứng gió quá lâu.
Mấy ngày nay thời tiết chuyển mùa rất dễ cảm lạnh, cô ấy còn đứng giữa trời lạnh mỗi sáng, có bị ốm cũng không có gì lạ.
Thật là.
Cô không có đầu óc sao, chỉ vì đợi cậu mà đứng sờ sờ chịu lạnh.
Nếu không phải sáng nay sốt đến không đứng vững, e rằng cô vẫn không rên một tiếng ngốc nghếch đợi ở cửa như vậy.
Các đốt ngón tay nắm chặt đầu bút màu trắng, Tô Hoài có chút nóng nảy.Sau khi tiết học thứ tư kết thúc, Tô Hoài thu bài test thí nghiệm của cả lớp lại chuẩn bị mang đến văn phòng.
Trước kia, những việc này đều do Ninh Manh làm, chỉ để lại cho cậu những việc rất ít hoặc không có gì rắc rối, vì vậy cậu cũng không cảm thấy quá phiền phức.
Còn bây giờ, tan học rồi mà vẫn phải đi tới đi lui cậu mới cảm nhận được, lớp trưởng thực chất chỉ là chân chạy vặt.
Cậu không hiểu nổi tại sao cô lại muốn làm mấy việc này.
Với lại, có phải cậu không đối xử tốt với cô rồi không?
Các thầy cô trong văn phòng đều rất quý Ninh Manh, sáng nay nghe nói cô bị ốm cũng có chút lo lắng, nhìn thấy Tô Hoài liền nói: “Tô Hoài à, em ở gần với Ninh Manh, buổi tối tan học em đưa tài liệu học tập này đến nhà cô bé nhé.”
Vừa nói vừa giao lại một chồng tài liệu, tài liệu các môn học phụ cũng có.
Thầy Toán nói: “Nói với cô bé bài tập hôm nay không cần làm đâu, nghỉ ngơi cho tốt đã, đứa nhỏ kia ngày thường vất vả rồi, cho cô bé một ngày thả lỏng thư giãn.”
Tô Hoài gật đầu: “Được ạ.”
Khi đi ra khỏi văn phòng, có hai nam sinh đang đứng ở ngoài cửa, không vào trong nhưng cũng không chịu đi.
Tô Hoài chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt đi về phía phòng học.
Hai người kia nhìn nhìn vào văn phòng, một người trong đó vỗ người còn lại nói: “Ai da đi rồi kìa, chờ nửa ngày vẫn không thấy người đâu.”
Một người khác không cam lòng: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chờ thêm một chút nữa thôi.”
“Không phải tôi nói, cậu muốn xin phương thức liên lạc của người ta à, nữ sinh kia tên gì nhỉ… Ninh Manh đúng không, tôi nhớ rõ cậu ấy học lớp 1 cơ mà, sao cậu không đến lớp mà hỏi, ở văn phòng này chờ làm gì?”
Nam sinh kia vẫn đang nhìn ngó xung quanh bên trong: “Cậu ấy là lớp trưởng, sau mỗi tiết học đều sẽ đến văn phòng, tôi đã thấy cậu ấy mấy lần rồi.”
Kết quả còn chưa dứt lời, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, cậu ta nhíu nhíu mi tặc lưỡi: “Này, tôi nói cậu đừng chắn đường…”
Thời điểm quay đầu lại, đối diện ngay với đôi mắt lạnh lùng.
Hai nam sinh nhất thời bị dọa sợ, đối phương đứng trước mặt cậu ta, cao hơn cậu ta tầm nửa cái đầu, mí mắt tựa như rũ xuống, giọng nói không trầm bổng:
“Cậu ấy không đến đâu, có việc gì?”