Quan Gia

Chương 43

Chương 43: Nhân vật lớn?
Lưu Vĩ Hồng có phải thật sự là nhân vật lớn hay không, Chu Kiến Quốc có chút hồ đồ. Nhưng coi tư thế của Giám đốc sở Liêu, cũng đã nhận định như vậy, hai tay cầm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, lắc rồi lại lắc, thật lâu cũng không muốn buông ra

Hiệu trưởng Chu tuy rằng không phải là cán bộ chính thức, lối mòn trong quan trường cũng hiểu được chút ít. Với cấp bậc cán bộ của Giám đốc sở Liêu như vậy, cùng người khác bắt tay cũng là có quy củ. Cùng quần chúng cách mạng bắt tay, đó là vẻ mặt tươi cười, không nhẹ không nặng, vừa đúng. Cùng cấp dưới bắt tay, chỉ cần nhẹ nhàng đáp lại, tỏ ra một chút ý tứ. Cùng đồng cấp bắt tay, thì đãi ngộ cơ bản tương đương với quần chúng cách mạng, có thêm chút khí lực. Cùng cấp trên bắt tay, vậy thì phải rất là nhiệt tình hai tay nắm chặt, liên tục lay động, không làm tay cấp trên bị trật khớp cũng không được cho là xong

Mà hiện tại, Lưu Vĩ Hồng đang hưởng thụ, chính là đãi ngộ cấp trên.

Hai người lại hàn huyên một lúc, Lưu Vĩ Hồng lúc này mới hướng Giám đốc sở Liêu giới thiệu Hiệu trưởng Chu.

- Giám đốc sở Liêu, giới thiệu với ngài một chút, vị này chính là Chu Kiến Quốc Hiệu trưởng Chu, hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, lãnh đạo trực tiếp của tôi. Con bé của ông ta là bác sĩ Chu Ngọc Hà, là bác sĩ viện Trung y ở địa khu Thanh Phong chúng ta, tốt nghiệp học viện Trung y

Lưu Vĩ Hồng giới thiệu như vậy, rất là đúng với quy củ, tuy nhiên hắn chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, mà gọi Chu Ngọc Hà là "con bé" của Hiệu trưởng Chu, khiến Giám đốc sở Liêu và Hiệu trưởng Chu trong lòng đều có chút là lạ. Nhưng hai người tự nhiên ai cũng không biểu lộ ra

Lưu Vĩ Hồng biểu hiện trầm ổn lão luyện, thật sự cũng không hợp lắm với độ tuổi của hắn

- Chào ngài chào ngài, Giám đốc sở Liêu, tôi là Chu Kiến Quốc...

Hiệu trưởng Chu sớm đã chờ giờ khắc này, Lưu Vĩ Hồng vừa giới thiệu xong, lập tức liền vươn dài hai tay ra, cầm thật chặt tay của Giám đốc sở Liêu, biểu lộ tư thế gặp lãnh đạo cấp trên, không ngừng lay động.

- Xin chào, Hiệu trưởng Chu.

Cùng Chu Kiến Quốc bắt tay, thì Giám đốc Liêu biểu hiện khác hẳn, trở nên thận trọng dè dặt, chỉ giơ ra một tay, tùy cho Hiệu trưởng Chu nắm lấy, mặt mỉm cười, cằm trong lúc vô tình dương lên. Giống như Giám đốc sở Liêu là lãnh đạo trải qua muôn ngàn thử thách như vậy, những đắn đo trong phương diện chi tiết, là vô cùng đúng chừng mực, tựa giống như ăn cơm mặc quần áo, thói quen thành tự nhiên

Hiệu trưởng Chu nói nhiều lời ngưỡng mộ, lúc này mới lưu luyến buông tay Giám đốc sở Liêu ra, rồi lại chào chàng trai trẻ tuổi phía sau Giám đốc sở Liêu, quả nhiên là thư ký của Giám đốc sở Liêu, phó chủ nhiệm văn phòng sở y tế.

- Đồng chí Vĩ Hồng, đến Đại Ninh khi nào thế?

Sự chú ý của Giám đốc sở Liêu, chỉ đặt ở trên người Lưu Vĩ Hồng, đối với Hiệu trưởng Chu cũng chỉ là theo cấp bậc lễ nghĩa. Nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt ẩn chứa rất nhiều vẻ hiếu kỳ

Vừa rồi khi Vụ trưởng Tiêu trong bộ gọi điện thoại cho gã, Giám đốc sở Liêu đúng là có chút không ngờ. Biết là Vụ trưởng Tiêu cũng không phải là lãnh đạo trong bộ bình thường, ông cụ nhà cô, được cho là một trong những người có công lớn trong việc sáng lập ra nước cộng hoà. Tiêu gia lúc này ở Bắc Kinh, rất có lực ảnh hưởng, anh chị em của Vụ trưởng Tiêu, đều ở bộ phận tương quan đảm nhiệm những chức vụ trọng yếu. Một "nữ Thái Tử" như vậy, đích thân gọi điện thoại đến, nói việc Lưu Vĩ Hồng với gã, kêu Giám đốc sở Liêu sao không khẩn trương?

Nên biết ở trong điện thoại, khi Vụ trưởng Tiêu giới thiệu đến Lưu Vĩ Hồng, là dùng câu định ngữ "thằng bé của người chị em của tôi"

Với thân phận của Vụ trưởng Tiêu, người nào đạt đến tư cách xưng hô với cô là chị em? Ít nhất cũng là tương đương với thân phận của cô, nói không chừng cũng là có thân phận Đại tiểu thư thế gia hoặc là phu nhân nhà quyền quý. Thậm chí là cả hai thân phận

Hôn nhân Chính trị chẳng những diễn ra vô số kể ở Bắc Kinh, cho dù ở tỉnh cũng không hiếm gặp.

Con cái cán bộ, tới giai đoạn bàn chuyện kết hôn, cha mẹ định sẵn đối tượng cho bọn họ, nhất định là con cái một cán bộ khác. Như vậy mới có thể tạo được liên hợp cường mạnh, bảo đảm phú quý và thế lực được kế thừa

Đúng là bởi vì có tính mẫn cảm như vậy, Giám đốc sở Liêu mới khẩn cấp chạy tới nhà khách Bát Nhất. Giám đốc sở Liêu chỉ có hơn bốn mươi tuổi, trong những cán bộ cấp cục ở sở, được cho là vô cùng trẻ tuổi, lòng dạ rất cao, lúc nào cũng muốn nâng cao một bước. Sở y tế là một đơn vị mang tính chuyên nghiệp rất mạnh, làm được Giám đốc sở, gần như đã đến đỉnh, bình thường chỉ có hai đường ra. Thứ nhất phải đi bộ y tế đảm nhiệm lãnh đạo bộ, nếu không thì ở tỉnh đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công tác giáo dục, khoa học, văn hóa, y tế. Muốn lấy thân phận của Giám đốc sở y tế đảm nhiệm Bí thư thành ủy thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), sau đó lại thăng nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, Phó bí thư tỉnh ủy, gần như là không có khả năng

Đây là một đường hẹp quanh co, càng hướng lên trên, thì càng nhỏ hẹp. Giám đốc sở Liêu lúc này đang đứng ở chỗ đường hẹp quanh co, dù là bất kỳ một cơ hội nào có khả năng trở thành trợ lực, gã cũng không muốn buông tha.

Cũng thật không ngờ một cú điện thoại của Vụ trưởng Tiêu, đã đem một người trẻ tuổi không rõ cao thấp như vậy, đẩy tới trước mặt mình

Cho nên Giám đốc sở Liêu lúc này trong lòng kích động, không còn chú ý đến Hiệu trưởng Chu

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chúng tôi vừa tới không bao lâu, làm phiền Giám đốc sở Liêu, thật sự là ngượng ngùng.

- Ấy, đồng chí Vĩ Hồng nói gì thế, cái này sao gọi là làm phiền? Cậu đề cử nhân tài với chúng tôi, tôi phải cảm tạ cậu mới đúng, ha ha...

Điều kiện nhà khách Bát Nhất cũng bình thường, Lưu Vĩ Hồng lại ở một căn phòng tiêu chuẩn bình thường, phòng không rộng lắm, cả căn phòng chỉ có một cái ghế, Lưu Vĩ Hồng cung kính mời Giám đốc sở Liêu ngồi ở ghế, mình và Hiệu trưởng Chu còn có thư ký Giám đốc sở Liêu, đều ngồi ở trên giường.

- Giám đốc sở Liêu trọng dụng nhân tài, chính là tấm gương tốt chúng ta cần học tập. Hiệu trưởng Chu, mời bác sĩ Ngọc Hà đến đây, báo cáo một chút công tác của cô ta với Giám đốc sở Liêu

Lưu Vĩ Hồng cười nói, từng câu từng chữ rất đúng chần mực, là tiêu chuẩn kiểu cách nhà quan

Giám đốc sở Liêu vừa nghe, trong lòng càng thêm kiên định phán đoán của chính mình. Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, bản thân chỉ là một giáo viên nhỏ nhoi của trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, nếu không phải sinh trưởng ở thế gia chính trị, lời nói cử chỉ tuyệt không phải như thế.

- À, được được, Giám đốc sở Liêu ngài ngồi trước, tôi đi kêu con bé qua đây

- Được, ông cứ đi!

Giám đốc sở Liêu thuận miệng đáp lại, con mắt cũng không hướng Hiệu trưởng Chu nhìn một cái, tâm tư đầy bụng, chuyên chú tập trung trên người Lưu Vĩ Hồng

Chu Ngọc Hà nghe xong lời Chu Kiến Quốc, cũng là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mất hết hồi lâu cũng chưa định thần lại

- Ba, thật sự là Giám đốc sở y tế Liêu?

Khϊếp sợ hồi lâu, Chu Ngọc Hà mới hỏi, thanh âm cũng đè thấp hơn chút, dường như sợ có người nghe được. Đối với bác sĩ y tá các cô, Giám đốc sở y tế chính là lãnh đạo lớn nhất. Không ngờ đích thân đến nhà thăm hỏi, cùng với những "Đãi ngộ" mà mấy ngày này vấp phải trắc trở ở khắp nơi, kém đâu chỉ ngàn dặm.

- Đây còn có thể là giả sao?

Chu Kiến Quốc vui rạo rực

- Ba, nếu chẳng may là giả thì sao?

Chu Ngọc Hà lại nghi ngờ tiếp. Những gì đã làm của Giám đốc sở Liêu, thật sự có chút trái lẽ thường. Nào có người được cầu cạnh lại đến nhà thăm hỏi người cầu cạnh mình?

Chu Kiến Quốc không khỏi tức giận nói:

- Ngọc Hà, con sao lại thế? Sao cứ mãi nghi thần nghi quỷ. Chúng ta cũng không phải là ông chủ lớn làm ăn buôn bán, trong tay có xấp lớn tiền giấy. Người ta tạo ra một Giám đốc sở giả đến đây, lừa được chúng ta cái gì? Thiệt tình tự con còn là bác sĩ, mà cứ nghi thần nghi quỷ như vậy, nếu như bị người khác biết được, ai dám tìm con xem bệnh?

Chu Ngọc Hà bị cha quở trách một hồi, mặt đỏ hồng, hơi thẹn quá thành giận, muốn làm mình làm mẩy không muốn đi đây mà, thế nhưng không dám lấy tiền đồ mình ra đùa giỡn, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa

- Chào ngài chào ngài, Giám đốc sở Liêu, đây là con bé của tôi Chu Ngọc Hà, đang làm ở viện Trung y địa khu Thanh Phong…

Hiệu trưởng Chu vội không ngừng giới thiệu Chu Ngọc Hà cho Giám đốc sở Liêu.

Giám đốc sở Liêu cũng không đứng dậy, ngồi yên trên ghế bắt tay với Chu Ngọc Hà, tùy tiện đánh giá Chu Ngọc Hà vài lần, nói:

- Đồng chí Tiểu Chu, tình hình thế nào, nói ra nghe xem

Chu Ngọc Hà vốn là có chút không tin tưởng, đợi đến khi thấy bộ dáng Giám đốc sở Liêu như vậy, trong lòng không còn có chút hoài nghi. Giám đốc sở Liêu vừa nhìn chính là loại người làm quan lớn, phong thái này là không làm giả được. Có mấy kẻ lừa đảo giả trang cán bộ, cũng chỉ có thể lừa được dân chúng bình thường và cán bộ nhỏ ở chính phủ, nếu đưa y và quan lớn thật sự bày cùng một chỗ, thật giả sẽ rõ ràng

Ở trước mặt Giám đốc sở Liêu, tất cả tính khí kiêu kỳ của Chu Ngọc Hà đều ném lên chín tầng mây, trở nên rất là câu nệ, vội vàng giới thiệu tình huống cơ bản của mình, thậm chí còn có chút nói lắp bắp

Giám đốc sở Liêu vừa nghe vừa gật đầu, lại hỏi Chu Ngọc Hà lần này tham gia bình chọn là loại luận văn nào, Chu Ngọc Hà liền nói đề mục luận văn, không đợi Giám đốc sở Liêu chỉ bảo, phó chủ nhiệm ngồi ở mép giường sớm đã lấy ra cuốn sổ nhỏ, đem đề mục luận văn ghi vào trên đó xem tại TruyenFull.vn

Đợi đến khi Chu Ngọc Hà còn muốn tỉ mỉ báo cáo nội dung luận văn, Giám đốc sở Liêu khoát tay, nói:

- Điều này không cần báo cáo, tôi sẽ trở về xem. Hội nghị trung y thường niên lần này, luận văn tham gia bình xét khá nhiều, luận văn cao cấp cũng không ở số ít, danh sách đoạt giải thưởng cũng chỉ vài cái, tăng nhiều cháo ít, tôi cũng không biết xử lý sao cho tốt

Hiệu trưởng Chu và Chu Ngọc Hà lại khẩn trương lên.

Cầu lãnh đạo làm việc, sợ hãi nhất chính là lãnh đạo giở giọng.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Sự tình của hệ thống y tế làm khó được người khác, tôi tin. Nhưng muốn nói có thể làm khó được Giám đốc sở Liêu ngài đây, tôi có nói sao cũng không tin.

- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng thực hài hước... Yên tâm, nếu Vụ trưởng Tiêu chính mồm hạ chỉ thị, tôi nhất định cố hết sức. Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, mời mọc không bằng tình cờ gặp mặt, các cậu ở xa tới là khách, hôm nay do tôi làm chủ, cùng đi ăn bữa cơm đạm bạc

Giám đốc sở Liêu nói xong, vẻ mặt tha thiết nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như sợ hắn không đáp ứng.

Chu Ngọc Hà hoàn toàn mắt choáng váng, Giám đốc sở Liêu chẳng những tự mình tới cửa thăm hỏi, còn chủ động mở tiệc chiêu đãi bọn họ. Lưu Vĩ Hồng này không ngờ có mặt mũi to như vậy, chẳng lẽ thật sự là nhân vật lớn không ngờ tới?

Nghĩ như vậy, Chu Ngọc Hà liền không kìm nổi thoáng nhìn qua vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng, mang theo chút ngượng ngùng chút tò mò.

Lưu Vĩ Hồng cũng không chối từ, cười tiếp nhận lời mời của Giám đốc sở Liêu

Người ta vội vội vàng vàng đến nhà phục vụ cho anh, xem như cấp bậc lễ nghĩa khá là chu đáo. Thể diện cùng nhau ăn một bữa cơm, vẫn là nên có. Đây cũng là quy củ quan trường. Về phần sau này phát triển như thế nào, thì xem Giám đốc sở Liêu có biết làm hay không

Lập tức đoàn người tới "khách sạn lớn Mười Một" rất nổi danh ở Đại Ninh, Giám đốc sở Liêu kêu đầy một bàn thức ăn, rượu cũng là rượu ngũ lương, quy cách rất cao. Trong bữa tiệc, Giám đốc sở Liêu quanh co lòng vòng thám thính quan hệ thật sự của Lưu Vĩ Hồng và Vụ trưởng Tiêu, Chu Kiến Quốc cũng dựng lỗ tai lên. Lưu Vĩ Hồng chỉ là mỉm cười, nói qua loa

Giám đốc sở Liêu càng thêm kính trọng hơn

Trong quan trường đều là như thế, anh càng làm ra bộ dáng thần bí, người ta càng cung kính với anh.