Quan Gia

Chương 30

Chương 30: Cần hay không cần?
Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng là Đường Thu Diệp bảo người ông là Cục trưởng cục Nông nghiệp giúp điều động đơn vị, nhằm không ở chung một trường Nông nghiệp với hắn, không còn muốn nhìn thấy hắn nữa. Có lẽ Đường Thu Diệp không có nhiều văn hóa, cũng không mấy nhìn thấy sự đời, nhưng sự tự tôn và rụt rè của phụ nữ khiến cô không cách nào đối mặt. Hay có lẽ biết rõ không có hy vọng, Đường Thu Diệp liền không muốn lúc nào cũng dày vò bản thân.

Cô lấy cách đó để "quyến rũ" Lưu Vĩ Hồng hoặc bày tỏ tình yêu với hắn, dường như đã vượt ra khỏi giới hạn đạo đức của cô, cũng không biết cô thầm đặt bao nhiêu quyết tâm mới quyết định làm vậy.

Có chút ý nghĩ được ăn cả ngã về không.

Bởi vì theo quan điểm thế tục, cô muốn tốt với Lưu Vĩ Hồng, cho dù thế nào bên trong cũng có chút ý "ăn mày đòi ăn xôi gấc". Cô dựa vào điểm nào có thể xứng đôi với Lưu Vĩ Hồng?

Chỉ có điều chuyện giữa nam nữ là rất khó nói rõ.

Sau này, Lưu Vĩ Hồng liền mất đi tin tức của Đường Thu Diệp. Sau nhiều năm, mới trên một buổi hội tụ giáo viên học sinh của trường Nông nghiệp, thỉnh thoảng nghe được tin đồn vụn vặt. Nghe nói Đường Thu Diệp sống không tốt, mấy lần muốn ly dị với người chồng thiểu năng của cô, không biết nguyên nhân gì, cũng không ly dị thành công. Sau này ông của cô bị trúng gió, chết rồi. Những anh chị em khác chia hết phần lớn tài sản, chỉ để lại cho họ một ít. Càng nhiều tin tức hơn, người khác cũng nói không rõ. Nghe những người gặp qua cô, Đường Thu Diệp rất tiều tụy, người ba mươi mấy tuổi, có thể nhìn như bốn mươi mấy tuổi, sớm đã không còn phong thái cô gái hung dữ lúc đầu. Mà vẫn không có sinh nở, cũng không biết còn ở với ông chồng thiểu năng hay không.

Nghe xong lời này, lúc đó Lưu Vĩ Hồng trong lòng rất không thoải mái.

Trong lịch trình sinh mạng của hắn, Đường Thu Diệp là người con gái đầu tiên khiến hắn động lòng. Bởi vì quy tắc của thế tục, hắn đã "bỏ chạy". Trong những năm tháng sau này, vô số lần nghĩ lại quyết định lúc đó của mình, nhất là khi nghe nói cuộc sống của Đường Thu Diệp không tốt, Lưu Vĩ Hồng lại mơ hồ có ý hối hận.

Mà hiện tại, mọi thứ đều làm lại từ đầu, Đường Thu Diệp lại một lần nữa ở trước mặt hắn, nói ra câu "kinh điển" đó.

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, rất nhạt, nếu không phải Đường Thu Diệp cùng hắn gần trong gang tấc, chỉ sợ cũng phát hiện không được.

Vẻ tươi cười này, lập tức khiến tâm trạng khẩn trương của Đường Thu Diệp trầm tĩnh lại, nhưng kế tiếp cũng càng thêm khẩn trương, hai tay không kìm nổi mà nắm thành nắm tay, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Lưu Vĩ Hồng.

Khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tựa như giọt mưa rơi xuống hoa lê, có vẻ rất khổ sở đáng thương.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng kỳ thật đã có quyết định.

Hắn đi tới, giơ tay ra, ôm lấy cổ của Đường Thu Diệp, khiến đầu của cô cứ thế mà tựa vào khuỷu tay hắn, sau đó cầm lấy khăn lông, rất cẩn thận mà lau đi nước mắt trên mặt cô.

Giờ khắc này, Đường Thu Diệp hoàn toàn mơ hồ, cả người cứng ngắc, ngơ ngác để hắn lau, đôi mắt to một mảnh mờ mịt.

Cùng với Lưu Vĩ Hồng!

Ý nghĩ này không biết ở trong lòng Đường Thu Diệp xoay chuyển bao nhiêu lần. Giờ đây đột nhiên biến thành sự thật, hay là nói đã trở thành ranh giới của sự thật, Đường Thu Diệp ngược lại lại bị dọa đến sợ, chân tay luống cuống.

Lưu Vĩ Hồng lau rất cẩn thận, trên mặt mang theo vẻ mặt yêu thương hơn người.

Thần thái này là không thể giả bộ, trong lòng hắn nếu không có Đường Thu Diệp, trong ánh mắt sẽ không có nɧu͙© ɖu͙©, không có tình yêu. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Vĩ Hồng, nhìn một cái là có thể nhìn ra được, Đường Thu Diệp lớn hơn phụ nữ bình thường 1 số, không phải là tinh xảo, nhưng tuyệt đối là báu vật thượng đẳng nhất. Người phụ nữ có tính cách và thân hình như vậy, lên trên giường là biết lấy mạng đàn ông nhất. Cô sẽ không quá chủ động, chỉ cần cắn môi xấu hổ mà cười thì có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đàn ông quên hết tất cả.

Tuy nhiên hiện tại, là Đường Thu Diệp bị vẻ mặt yêu thương của Lưu Vĩ Hồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người nóng bỏng, không kìm lòng nổi mà run rẩy không ngừng, cũng không biết một luồn khí từ đâu tới, đột nhiên từ trên ghế mây nhảy lên, dùng sức ôm lấy Lưu Vĩ Hồng, ôm thật chặt, cặp ngực to lớn vô cùng, ép tới Lưu Vĩ Hồng gần như không thở nổi.

Cô cứ như vậy ôm chặt, vẫn không nhúc nhích, dường như là có chút không biết nên tiến hành tiếp như thế nào.

Trong nháy mắt, Lưu Vĩ Hồng trong lòng sinh ra một chút nghi hoặc.

Đường Thu Diệp không phải đã kết hôn bốn năm sao?

Chẳng lẽ còn không rõ "quy trình"?

Đường Thu Diệp nhìn qua, là thật không rõ "quy trình", thở rất gấp, miệng cô ép sát bên tai của Lưu Vĩ Hồng, hô hấp kịch liệt giống như máy xé gió. L*иg ngực mỗi lần phập phồng, cũng khiến Lưu Vĩ Hồng có cảm giác "say tàu"!

Rộng lớn mạnh mẽ!

Là thật sự rộng lớn mạnh mẽ!

Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, lúc này, bất kể hắn muốn làm gì, Đường Thu Diệp đều tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp với hắn, ta cần ta cứ lấy. Cô là thích hắn như vậy!

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng bắt buộc chính mình phải điềm tĩnh.

Bây giờ còn không phải lúc.

Thời cơ quá nhạy cảm, hắn không thể đi sai nửa bước.

Nếu trước khi quay ngược thời gian, không sao cả, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng có thể vượt qua cái gọi là "giới hạn đạo đức" của chính mình, hơn hai mươi năm trước, Đường Thu Diệp là của hắn rồi. Không ai để ý, cho dù là lúc Bắc Kinh đấu tranh chính trị kịch liệt nhất, cũng sẽ không có người nhớ tới hắn. Hắn chỉ là treo bảng cháu ruột của Lưu gia, ai cũng không xem trọng hắn. Một giáo viên nhỏ nhoi của trường Nông nghiệp địa khu Thanh Phong tỉnh Sở Nam, cho dù thế nào cũng không ảnh hưởng lớn.

Đời trước, sau khi Lưu gia hoàn toàn suy sụp, cũng không ai tìm hắn nói chuyện, dường như ai cũng quên Lưu gia còn tồn tại một đứa cháu ruột như vậy. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng an phận thủ thường, không muốn làm quan, không muốn phát tài thì sẽ không ai để ý tới hắn.

Hắn quả thật cũng khiến cho mấy lãnh đạo tầng cao rất yên tâm.

Một người như vậy, khi ông cụ Lưu gia qua đời, cũng không ai xem trọng hắn. Ông cụ mất đi, cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông cùng rơi đài, càng không thể làm được gì.

Nhưng mọi thứ lật đổ làm lại, Lưu Vĩ Hồng sẽ không còn là người không quan trọng như thế.

Chỉ là bài văn phát biểu trên "Tiếng kèn" đã thể hiện ra tầm quan trọng của hắn. Tuy rằng trước mắt bên Bắc Kinh không có tin tức gì, Lưu Vĩ Hồng cũng không có chủ động đi hỏi thăm, nhưng hắn tin tưởng vững chắc, một cái giá quan trọng như vậy, trong lúc mấu chốt, không thể không có tác dụng. Về phần cuối cùng có thể có tác dụng lớn thế nào, thì quyết định bởi trí tuệ chính trị của ông cụ cùng với biểu hiện cụ thể của hai cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông trong khoảng thời gian này.

Bất kể như thế nào, hắn đã vì họ chuẩn bị tốt vũ khí hữu lực nhất.

Cho nên, Lưu Vĩ Hồng phải cẩn thận, nếu chẳng may có người phải ra tay với hắn, đó cũng là có khả năng.

- Thu Diệp...

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Thu Diệp, thanh âm rất dịu dàng.

Người phụ nữ này, ngay cả lưng cũng cho người ta cảm giác rất cứng rắn.

- Ừ…

Đường Thu Diệp ghé vào lỗ tai hắn đáp giống như tiếng rêи ɾỉ.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Đường Thu Diệp, hai tay nâng lấy hai má nóng bỏng của cô, khoảng cách giữa mắt, mũi, miệng của hai người không hơn 3cm.

- Thích anh không? Bạn đang xem tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng thấp giọng hỏi.

- Ừ…

Đường Thu Diệp liên tục gật đầu, biên độ rất lớn, dường như không như vậy thì không đủ để biểu đạt tình cảm yêu thích trong lòng cô.

- Anh cũng vậy!

Lưu Vĩ Hồng trên mặt lại hiện lên vẻ dịu dàng.

Đường Thu Diệp vừa giống như kinh hô vừa giống như rêи ɾỉ kêu một tiếng, đứng bằng mũi chân, đưa miệng tới. Cho dù Đường Thu Diệp xem như là thân hình cao to trong số phụ nữ, nhưng so với Lưu Vĩ Hồng vẫn là thấp hơn nửa đầu, cần phải đứng bằng mũi chân mới có thể hôn được.

Qua khỏi giai đoạn bối rối lúc đầu, cuối cùng cô biết bước tiếp theo nên làm gì.

Môi của Đường Thu Diệp hơi khô, nóng bỏng, đây là do kích động mà tạo thành.

Khi môi tiếp xúc, bộ phận ngực cảm giác được sự mềm mại kinh người và sức nóng mênh mông, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên có phản ứng sinh lý bình thường. Ở độ tuổi sinh lý của hắn, chính là lúc nhu cầu mạnh nhất, Lưu Vĩ Hồng gần như khống chế không được.

Tuổi tâm lý 40 tuổi kết hợp với cơ thể cường tráng 20 tuổi sẽ khiến người ta hỗn loạn.

Đường Thu Diệp hôn rất nhập tâm, không suy nghĩ gì mà đem đầu lưỡi duỗi vào miệng Lưu Vĩ Hồng, ra sức quấy, dường như muốn hút hết tim gan phèo phổi của Lưu Vĩ Hồng. Cô cũng cảm giác được biến hóa trên cơ thể của Lưu Vĩ Hồng, trước hết là bản năng hơi nhích cái mông hướng về trước một chút, sau đó liền dính sát vào nhau. Từ ngực tới bụng, không có một khe hở.

Tay của Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi mà di chuyển đến bộ phận nhạy cảm. Tay của hắn di chuyển từng gang tấc, Đường Thu Diệp thì mềm liệt từng chút một, cả người đều bám trên cổ của hắn.

- Thu Diệp!

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên kêu một tiếng, lui mạnh hai bước.

Nước mắt lập tức trào ra hốc mắt của Đường Thu Diệp.

Cô đứng ở đó, cả người run rẩy, gắt gao nhìn Lưu Vĩ Hồng, môi cắn lại, từ trong kẽ răng phát ra tiếng:

- Anh…anh xem thường em…em, em là sạch sẽ, không…không ai đυ.ng qua…

Lưu Vĩ Hồng lập tức hơi choáng váng.

- Anh ta…anh ta là thằng ngốc, không phải anh không biết!

Đường Thu Diệp gần như kêu lên.

Một luồng nhu tình mãnh liệt không thể ngăn chặn mà tràn ra ở trong lòng Lưu Vĩ Hồng, thần sắc trên mặt hắn càng thêm dịu dàng, nói:

- Thu Diệp, em đừng kích động, anh không có khinh thường em, một chút cũng không có!

- Anh chính là xem thường em! Nếu anh xem trọng em, tại sao…tại sao không cần em…

Đường Thu Diệp cảm xúc vô cùng kích động, vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ cúc áo:

- Em… em cho anh xem, có phải em sạch sẽ hay không…

Giống như bị uất ức rất lớn.

Lưu Vĩ Hồng biết, chính mình phải ngăn cản cô. Mặc cho tình thế phát triển, sự đề phòng vốn vô cùng yếu đuối của chính mình, lập tức sụp đổ.

Không phải mỗi người đều có cơ hội tái sinh.

Hơn nữa đối với hắn Lưu Vĩ Hồng mà nói, hắn không thể lãng phí cơ hội này nữa!

Hắn lãng phí không nổi!

Vì chính hắn, cũng vì Lưu gia, hiện tại hắn không thể đi sai nửa bước.

- Thu Diệp, em hãy nghe anh nói…

- Em không nghe, em không nghe…

Đường Thu Diệp liều mạng lắc đầu, tóc hất lung tung, động tác trên tay nhanh hơn chút. Bây giờ cô không phải bị tình yêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà là dồn nén uất ức vô cùng, nhất định phải lấy sự thật chứng minh cho người đàn ông này, bản thân là trong sạch, không có một chút dơ bẩn!

Cô không thể khiến hắn xem thường!

Hai cái cúc áo trên cùng của chiếc áo đã cởi ra, lộ ra làn da trắng như tuyết và một đường khe sâu. Tuy rằng chỉ là một góc băng sơn, nhưng cũng đồ sộ vô cùng, làm cho Lưu Vĩ Hồng choáng váng hoa mắt.