Triệu Tử Đoạn cuối cùng cũng dùng hết bữa sáng dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàn Nhan Viên Hạo. Ăn xong, y chán chường đem bộ dáng mệt mỏi thả tự do lên giường, thoáng chốc đã ngủ say. Chung sống cùng y là lần đầu tiên Hoàn Nhan Viên Hạo cảm thấy thất nghiệp thật tốt, chỉ cần ở nhà ngắm người mình yêu.
Một ngày bình thường của Hoàn Nhan Viên Hạo.
Sáng sớm, sau khi thoát được khỏi vòng tay ôm ấp của kim chủ, hắn liền rèn luyện thể lực mấy vòng. Trên đường về nhà thuận tiện mua bữa sáng, được cô bán điểm tâm khen gương mặt đẹp, vóc người tốt, muốn mai mối cho cháu gái chưa chồng.
Trưa, Hoàn Nhan Viên Hạo xuống siêu thị tầng trệt chọn thực phẩm cùng đồ dùng cần thiết, cầm hẳn thẻ của kim chủ mà quẹt thoải mái, muốn mua gì cũng được, mua bao nhiêu đều không thành vấn đề. Trên đường ra đến quầy tính tiền, sẽ bị mấy em gái nhận nhầm một người mẫu, idol nào đó, xin chụp ảnh cùng.
Về nhà, hắn nấu ăn, y rửa bát, vô cùng viên mãn.
Buổi chiều, Hoàn Nhan Viên Hạo một tuần đều đặn năm ngày đi tập boxing cùng tharshanning, đem cơ thể bán khỏa thân lên đài, đôi lúc liền bị một vài em 0 theo đuổi, tuy vậy tất cả đều tròn mắt rời xa và trưng ra gương mặt không thể tin nổi khi nghe hắn thật lòng trả lời:"Tôi có kim chủ rồi!".
Tối, nếu không ở phòng khách cũng là phòng ăn, nếu không ở nhà bếp liền lên giường ngủ. Sau đại chiến thì đến nhà hàng, tiệm nướng, đồ Âu, đồ Ấn, đồ Nhật, về nhà lại tiếp tục đại chiến.
Đó là một ngày bình thường, nếu như Triệu Tử Đoạn không có công việc đột xuất. Hoàn Nhan Viên Hạo dường như bị loại hạnh phúc giá năm vạn này làm cho lu mờ lý trí, liền coi như đó thực sự là cả cuộc sống của mình.
Bữa trưa, Triệu Tử Đoạn cũng không ra khỏi phòng, Hoàn Nhan Viên Hạo lo y bị ốm, lặng lẽ đến bên cạnh.
- Tử Đoạn!
Trong bóng tối lờ mờ căn phòng không có đèn, hắn có thể trông thấy Triệu Tử Đoạn dường như đã thức. Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu vuốt ve lòng bàn tay y:
- Sao thế? Tôi khiến cậu giận?
Triệu Tử Đoạn im lặng thật lâu, cuối cùng mới trả lời, thanh âm nghèn nghẹn khô khốc:
- Làm tôi đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng sững sờ, mất một giây để trấn tĩnh:
- Tử Đoạn, đừng như vậy...
Triệu Tử Đoạn cay đắng cười, huyền mâu đỏ tươi đầy gân máu:
- Lên giường! Tôi trả anh tiền không phải vì việc này sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, mắt phượng tối dần, ánh nhìn gần như vô định, trái lại với suy nghĩ của Triệu Tử Đoạn, Hoàn Nhan Viên Hạo không hề nổi sinh khí, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy y, thì thầm như vỗ về một tiểu hài tử:
- Về sau anh sẽ luôn đợi cậu, được không? Sẽ luôn đợi cậu trong căn nhà này! Đừng giận nữa! Cậu biết anh không muốn xa cậu mà!
Triệu Tử Đoạn không đáp lại. Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn kiên nhẫn xoa xoa lưng y:
- Anh hát cậu nghe!
"...Tình yêu dịu dàng vô tận này
tựa sóng nước xuân bồng bềnh
phiêu dạt đến bên cạnh em
em có từng nghe thấy âm thanh ấy..."
Triệu Tử Đoạn cảm giác như toàn bộ gai góc đều bị ôn nhu của đối phương làm cho mềm yếu, y gục đầu lên vai hắn, lại nghĩ cả đời này có lẽ sẽ gắn liền với hắn. Triệu Tử Đoạn hít một hơi sâu hương thơm bột giặt nhàn nhạt cùng mùi bạc hà tinh túy trên áo Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Xin lỗi!
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười:
- Cậu ổn là tốt rồi! Nào, dùng cơm thôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm tay y đứng dậy, lại nghe y nói:
- Hôm qua tôi vừa đánh một tên suýt chết, vì dám gọi anh là tiểu bạch kiểm tham tiền...
Hoàn Nhan Viên Hạo không để vào lòng:
- Mấy lời nhảm nhí đó cậu đừng suy nghĩ nhiều!
Triệu Tử Đoạn thở hắt ra, giọng nói mười phần chân thực:
- Tôi còn ước gì anh chỉ là một tiểu bạch kiểm tham tiền...như vậy...thật tốt...
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn y, lại nhìn vỏ gối trắng trơn trên nệm, ở đó có mấy vệt nước mắt hoen ố, y đã khóc, chỉ vì hắn không đợi cửa y, hay là vì, y thật sự không hề có hy vọng cả đời này hắn sẽ đợi y về. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe trái tim rất đau, hai mươi tám năm qua chưa bao giờ hắn cảm thấy đau đớn như thế.
Triệu Tử Đoạn trầm mặc vào phòng tắm, đi ngang qua căn bếp nghe hương thơm thức ăn lan tỏa, bụng y nổi lên một chuỗi cồn cào. Nếu như Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ đến với y vì tiền, y có thể bỏ nhiều hơn, mười vạn, hai mươi vạn chỉ để chắc chắn rằng mỗi ngày thức dậy đều có thể trông thấy hắn, đều không phải lo sợ hắn sẽ bỏ mặc y mà đi.
Hoặc đơn giản hơn, giá mà y không chút nào yêu hắn!
Sau bữa cơm, mọi loại suy nghĩ tiêu cực trong đầu Triệu Tử Đoạn đều bay biến, y vu vơ vừa rửa bát vừa hát hò, Hoàn Nhan Viên Hạo thỏa mãn cười, trái tim cùng bao tử tương thông, chỉ cần tiểu kim chủ của hắn chịu ăn, lo gì không dỗ dành được. Triệu Tử Đoạn luôn muốn được vuốt lông, nhưng y nếu có tạc mao hơn, thì hắn vẫn cứ thích.
Buổi chiều, nắng cuối hạ vắt lên ô cửa kính lấp lánh, Triệu Tử Đoạn đứng trên ban công châm điếu thuốc, y chưa kịp đặt lên môi đã nghe bước chân người phía sau:
- Đừng hút!
Triệu Tử Đoạn xoay lại, cũng không có ý làm theo:
- Anh đang định rao giảng "hút thuốc lá rất có hại cho sức khỏe đặc biệt là phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ"?
Hoàn Nhan Viên Hạo tà mị cười, tiến đến cạnh bên Triệu Tử Đoạn, đôi mắt nhìn công viên rực rỡ giữa hè, đông người qua lại, nhưng bàn tay không hề yên phận, trượt dần sâu xuống thắt lưng đối phương. Triệu Tử Đoạn cố gắng hết sức nén đi thanh âm du͙© vọиɠ sau mỗi động tác kí©ɧ ŧìиɧ của Hoàn Nhan Viên Hạo.
- Đừng...
Hoàn Nhan Viên Hạo dường như không nghe thấy, chủ động liếʍ qua vành tai y:
- Dối lòng!
Mười phút sau, Triệu Tử Đoạn bản thân đã không trụ vững nổi, dù sao ở nơi lộ thiên có thể bị nhiều người trông thấy như vậy, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền không nhỏ. Hoàn Nhan Viên Hạo vòng qua hông y, đưa bàn tay dính dớp dịch đến trước mặt, thì thào:
- Nếu cậu hút thuốc, mùi vị của nó sẽ rất tệ...
Lý lẽ của hắn, y không thể bác bỏ, giờ phút này Triệu Tử Đoạn chính thức buông kiếm đầu hàng:
- Hạo ca! Được rồi! Tôi sẽ không động đến nữa...
Áp bức, nhân tình áp bức kim chủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo theo lệ thường đi tập, Triệu Tử Đoạn sõng soài tựa người vào ban công, nhìn hộp thuốc còn mới nguyên, thở dài mấy cái rồi vứt vào sọt rác. Sau đó với tay lấy điện thoại, cân nhắc trái phải một hồi, cuối cùng y quyết định gọi ship hai ly trà sữa, trong lòng thắc mắc chẳng rõ uống đồ ngọt vị kia có ngọt theo hay không!
Triệu Tử Đoạn vẩn vơ nhìn dòng người hối hả trên phố, đến khi mặt trời chỉ còn sót lại vài tia sáng nhập nhoạng cuối ngày, đèn đường cũng đã heo hắt mở lên, y mới lôi chiếc điện thoại thứ hai, thô to một kiểu cổ lỗ sĩ như những năm 2000 ra. Sau khi lấy hết can đảm, y bấm phím gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, y mím môi:
- 25519!
Tiếng tút tút kéo dài, Triệu Tử Đoạn vẫn kiên nhẫn đợi, bóng tối tràn dần vào căn hộ.
"Chào anh, Triệu cảnh quan!"
Triệu Tử Đoạn không phí thời gian, gọn ghẽ mấy lời:
- Tôi muốn điều tra về một người!
"Họ tên?"
- Hoàn Nhan Viên Hạo!
Bên kia rồ rồ như chuyển đường dây, sau là một người khác, giọng nam trầm hơn rất nhiều:
"Người đang chung sống?"
Triệu Tử Đoạn trong lòng hốt hoảng, cấp trên theo dõi y chặt chẽ như vậy, có khi nào căn hộ này đã lắp đầy camera giấu kín, mỗi khi cả hai làʍ t̠ìиɦ cả tổ chức đều đang thưởng lãm:
- Đúng!
Lời hồi đáp chỉ mất nửa phút:
"Người này trước là luật sư của Đông Á Luật đoàn năm năm, từng du học ngoại quốc ba năm, ở lại đó hai năm. Con trai dòng chính của Vĩnh Nguyên Trung tướng, gia đình truyền thống rất tốt, quan hệ với Vạn Lăng Mặc là anh em cùng cha khác mẹ!"
Triệu Tử Đoạn cúp máy, anh em cùng cha khác mẹ, Vạn Lăng Mặc kia không lẽ đã nghi ngờ thân phận y, nên mới để Hoàn Nhan Viên Hạo tiếp cận. Triệu Tử Đoạn ôm đầu đi vào sofa, phải, y là hình cảnh, nằm vùng Vạn Thịnh đã tám năm, hiện tại nhiệm vụ sắp thành, kế hoạch đang tiến triển tốt, thì từ đâu lại xuất hiện một Hoàn Nhan Viên Hạo, hắn một đường xông thẳng vào tim y, càn quấy ở đó, chiếm ngự ở đó, không cách nào buông được.
Triệu Tử Đoạn mở lại camera những ngày qua, sinh hoạt của Hoàn Nhan Viên Hạo rất đơn giản, như một người bình thường, y cũng đã từng kiểm tra vết chai trong lòng bàn tay hắn, không hề có dấu hiệu của người sử dụng súng. Nhưng biết đâu được, người này đã hành luật năm năm, mọi loại dấu vết sớm đều bay biến.
Triệu Tử Đoạn bật đèn căn hộ, chuyên tâm vào bếp làm cơm, đập trứng, đánh trứng, chiên trứng, nhặt rau, rửa rau, luộc rau. Hì hục đến 6h30 thì Hoàn Nhan Viên Hạo về, Triệu Tử Đoạn vứt tạp dề lên bàn ăn, không dám để Hoàn Nhan Viên Hạo vào nhà, vội vội vàng vàng ra cửa:
- Chúng ta đi ăn beefsteaks!
Hoàn Nhan Viên Hạo không giấu nổi ngạc nhiên:
- Cũng phải tắm đã chứ!
Triệu Tử Đoạn gấp gáp đẩy đẩy lưng hắn, quay lại nhìn căn bếp bề bộn lộn xộn như chiến trường:
- Tôi muốn mua quần áo, chúng ta vào trung tâm thương mại, có phòng massage có phòng tắm,...
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười nghe theo y, Triệu Tử Đoạn thở phào nhẹ nhõm, con đường đi từ dạ dày đến trái tim thật không dễ dàng gì, kiếp trước y có phúc phần gì mà kiếp này có thể tìm được một người nấu ăn ngon đến phát sầu như Hoàn Nhan Viên Hạo.
Xe chạy được một đoạn thì tắc đường, hôm nay là cuối tuần, đông đúc hỗn độn. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn qua ghế phụ chỉ thấy một thân thể ướt đẫm mồ hôi của đối phương:
- Cậu muốn thử kiểu khác sao?
Triệu Tử Đoạn huyền mâu có chút ngơ ngác, môi mỏng bỡ ngỡ cười:
- Kiểu khác?
Hoàn Nhan Viên Hạo gật gật đầu:
- Đến trung tâm thương mại, chung một phòng tắm, chung một phòng thay đồ...tình thú...thật sự rất mới mẻ!
Triệu Tử Đoạn:
- "..."
Có điều chỉ mất một phút sau, Hoàn Nhan Viên Hạo đã hối hận với những lời vừa nói ra, Triệu Tử Đoạn chậm rãi kéo khóa quần hắn mà cúi xuống.
- Tử Đoạn!
- Anh không phải muốn thay đổi cảm giác sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng tập trung nhìn dòng xe nhích từng chút một, vành tai cũng đỏ dần lên. Trong thâm tâm hắn thầm cầu nguyện mau mau kết thúc cảnh tắc đường:
- Lần này anh sẽ phạt cậu! Thực sự phải phạt cậu!
_____________________
Hay ta đẩy phần này lên làm truyện dài kỳ nhỉ?
Không có hình đâu, nhưng phía trên có link bài hát là Thành ca hát đấy!
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại s1apihd.com tác giả:
@hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm)
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.