Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 960: Nhìn trời, chủ của ta ơi, ngươi tèo thật rồi ư?!

Tống Thư Hàng và Diệp Tư thấy loáng thoáng có bóng dáng một con rùa xuất hiện bên trong trận pháp, bơi lội trong nước. Nhìn bề ngoài thì hẳn là một con rùa biển.

Tống Thư Hàng và Diệp Tư đứng bên bờ sông băng, nhìn con rùa biển nọ bơi lội, thi thoảng nó còn quẫy nước, thoạt nhìn có vẻ ngu si.

"Nếu như lá măng của ta mà không bị cướp thì cảnh này chắc là sẽ lãng mạn lắm nhỉ?" Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong đầu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao tự nhiên lá măng của mình lại tự động bay vào trong trận pháp này chứ?

Khi nào về phải hỏi mụt măng ở chỗ Thất Sinh Phù tiền bối xem sao tự nhiên lá măng nó tặng lại bay đi mới được.

- Ơ, trận pháp này, lại cộng thêm lá măng của ngươi, có lẽ chính là một trận pháp trọng sinh đấy.

Diệp Tư đột nhiên nói.

Trận pháp trọng sinh chính là hậu thủ do một số trọng sinh giả hoặc tu chân giả cường đại chuẩn bị cho chính bản thân mình. Tuy rằng trường sinh giả có thể sống rất lâu, nhưng không phải bất hủ bất tử, vẫn có nguy cơ bỏ mạng. Cho nên những trường sinh giả già đời thì đều âm thầm bố trí rất nhiều thủ đoạn trùng sinh, đề phòng sau này mình chẳng may qua đời thì những thủ đoạn trùng sinh kia có thể khiến mình sống lại, giành được cơ hội làm lại từ lâu.

Mà người bố trí trận pháp trùng sinh ở băng nguyên này đương nhiên chính là chủ nhân của Điện Hàn Đông rồi.

Lẽ nào chủ nhân của Điện Hàn Đông đã chết trong sự kiện Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt năm đó.

Giờ đúng lúc bị lá măng của Tống Thư Hàng kích hoạt trận pháp trùng sinh do hắn để lại ư?

Nếu thế thì chẳng lẽ chủ nhân của Điện Hàn Đông sắp sống lại rồi sao?

Không đúng!! Lúc họ vào cấm địa thì Điện Hàn Đông vẫn còn được giữ nguyên. Có nghĩa là ít nhất sau khi Thiên Đình viễn cổ tan nát, chủ nhân của Điện Hàn Đông vẫn còn sống khỏe mạnh, thậm chí còn chuyển Điện Hàn Đông của mình về tạo thành cấm địa này nữa.

Vậy thì có thể là chủ nhân của Điện Hàn Đông chết sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy. Có khi nào bị gϊếŧ chết sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy như Tam Thập Tam Thú Thần Tông không?

Nói ra thì Thiên Đình viễn cổ là bị Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm nhúng tay vào nên mới bị diệt sạch trong một đêm. Sau này Trình Lâm cũng không hề ra tay với người của Thiên Đình viễn cổ nữa. Vậy sau này là ai đã tiêu diệt dư đảng của Thiên Đình viễn cổ như Tam Thập Tam Thú Thần Tông đây?

...

- Nói tóm lại, lá măng của ta đã một đi không trở lại.

Tống Thư Hàng thở dài, đồng thời nối liền với thế giới hạch tâm.

Thế giới hạch tâm nhận được chỉ lệnh, chuyển hóa Tống Thư Hàng thành trạng thái giữa hư ảo và chân thật. Thế này thì dù chủ nhân của Điện Hàn Đông trong trận pháp có sống lại, muốn ra tay với hắn thì hắn cũng có thể quay lại thế giới hạch tâm ngay.

Ào ào ào ào ~~

Lúc này, mực nước trong trận pháp này càng rút xuống, hư ảnh rùa biển khổng lồ kai cũng biến mất tăm. Ánh sáng xanh phát ra từ tất cả quan tài của ngày càng rực rỡ hơn.

Tiếp theo đó, có một loại lực lượng đoạt thiên địa tạo hóa xuất hiện từ bên trong trận pháp, đây chính là sức mạnh pháp tắc từ trận pháp giúp mình chuyển chết thành sống do vị trường sinh giả kia để lại.

Tống Thư Hàng và Diệp Tư cảm thấy đầu óc trĩu nặng, pháp tắc của đại trận đảo nghịch sinh tử, dù chỉ đứng nhìn thôi cũng khiến tinh thần lực của bọn họ bị ảnh hưởng nặng.

Cũng không biết qua bao lâu.

Ánh sáng, pháp tắc, linh lực phía trên đại trận đều thu lại. Tất cả năng lượng đều đảo ngược lại, tiến vào hòn đá trên đại trận!

Lá măng trên hòn đá biến thành vô số đốm sáng, sau đó biến mất, công dụng của lá măng chính thức được mửo ra.

Sau đó, hòn đá kia nổ tung, có một trận hàn khí ùa ra từ bên trong.

Hàn khí như mây mù, quanh quẩn trên trận pháp rồi ngưng tụ lại. Cuối cùng biến thành bộ dạng của một con rùa ngọc.

Rùa ngọc dần mở mắt.

[Chủ nhân của Điện Hàn Đông là một con rùa biển khổng lồ ư?] Tống Thư Hàng và Diệp Tư kinh ngạc bật thốt.

Lúc này, trong mắt của con rùa biển màu xanh ngọc đầy vẻ mờ mịt.

Hồi lâu sau.

- Nhìn trời ~~ Chuyện gì thế này, sao trận pháp sống lại của chủ ta lại bị khởi động thế này? Chết rồi, đây là trận pháp bảo vệ mạng sống của chủ ta, tại sao lại bị kích hoạt chứ?

Con rùa biển khổng lồ kêu thảm.

Con rùa biển này dùng một loại ngôn ngữ viễn cổ.

Tống Thư Hàng không hiểu ngôn ngữ này, nhưng Diệp Tư lại hiểu.

Diệp Tư nghe hiểu thì đương nhiên Tống Thư Hàng cũng sẽ hiểu. Tư duy của hai người có thể cộng hưởng với nhau, Diệp Tư có thể làm phiên dịch viên.

Tống Thư Hàng và Diệp Tư:...

Hình như trận pháp này không phải trận pháp để hồi sinh con rùa biển xanh ngọc kia thì phải? Mà hình như con rùa biển khổng lồ đó cũng không phải chủ nhân của Điện Hàn Đông.

- Ê ê ê, tình tiết không đúng. Ta không có ra tay kích hoạt, sao tự dưng cái trận pháp này lại bị kích hoạt chứ? Tại sao đây?

Con rùa biển màu xanh bơi qua bơi lại trên không liên hồi, lo lắng lẩm bẩm.

Hậu thủ để trùng sinh là toàn bộ sức mạnh của một vị trường sinh giả. Việc chuẩn bị một hậu thủ trùng sinh không hề dễ dàng. Có trường sinh giả sống mấy ngàn năm mà chỉ bố trí được có một hai cái hậu thủ trùng sinh thôi.

Trong tình huống bình thường, nếu như chủ nhân của Điện Hàn Đông bất ngờ tèo thì con rùa biển xanh ngọc này sẽ cảm ứng được, sau đó nó sẽ kích hoạt trận pháp, khiến cho chủ nhân của mình sống lại.

Nhưng nay nó hoàn toàn không cảm ứng được chủ nhân của mình đã chết mà!

Cho nên hậu thủ trùng sinh này đã bị lãng phí rồi.

Sau đó rùa biển màu xanh ngọc nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía Tống Thư Hàng:

- Tiểu tử kia, có phải là ngươi làm không hả?

- Ặc... Nói sao đây nhỉ, cụ thể thì sau khi trận này xuất hiện đã cướp mất lá măng của ta, sau đó tự dưng bị kích hoạt luôn.

Tống Thư Hàng đáp cái một, đồng thời tinh thần căng thẳng, chuẩn bị bỏ trốn.

- Lá măng mà ngươi nói có phải mọc từ một cây trúc cao chọc trời không?

Rùa biển màu xanh ngọc chợt hỏi.

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ, mặc dù cái mình thấy chỉ là một mụt măng, nhưng ở trong ảo cảnh của nó thì đúng là cao chọc trời thật.

Thế là Tống Thư Hàng gật đầu.

- Đậu xanh nhà ngươi, sao ngươi có thể mang lá măng của nó tới đây chứ hả? Trăm tính ngàn tính nào ngờ lại sót cái này. Đại trận trùng sinh của chủ ta đã bị lãng phí mất rồi.

Rùa biển màu xanh ngọc đau như đứt từng đoạn ruột, không khỏi rơi vài giọt nước mắt đau lòng.

- Chủ nhân của Điện Hàn Đông chưa chết ư?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi.

- Phỉ phui cái mồm, đại cát đại lợi. Chủ ta thực lực phi phàm, Thiên Đình viễn cổ bị hủy mà ngài vẫn có thể bình an vô sự, sao mà gặp chuyện chẳng lành được chứ? Chủ ta còn khỏe re đấy.

Rùa biển màu xanh ngọc nói vô cùng nghiêm túc:

- Chủ ta chính là tồn tại cường đại vào top 5 của Thiên Đình viễn cổ, là Bắc Phương Đại Đế của Thiên Đình!

Chẳng qua rùa biển màu xanh ngọc vừa mới nói xong thì đã bị vả mặt cái bốp.

Không phải mm ra tay đánh nó, mà là bên trong đại trận sống lại kia có tiếng ầm ầm vang lên, sau đó có hàn khí bốc lên không, tạo thành bộ dạng của mộ người.

Hàn khí ngưng tụ lại, đầu tiên là một gương mặt anh tuấn, tinh sảo như băng điêu. Lại có hàn khí ngưng lại ở sau lưng, biến thành một mái tóc dài màu bạc.

Tiếp theo là cổ, thân thể. Sau đó là hai tay hai chân dần hình thành.

Nhân hình vừa xuất hiện trần trùng trục, không có cái gì che thân.

Sau khi ngưng hình xong, đạo thân ảnh này khoát tay lên, kéo con rùa biển khổng lồ trên trời tới, che lại ngay chỗ nhạy cảm của mình.

Sau đó hắn mỉm cười với Tống Thư Hàng, lại ví tay vào hư không, móc ra một kiện giáp trụ và trường bào khoác lên người.

- Nhìn trời ~ Chủ của ta ơi, sao tự dưng ngươi lại chui ra từ trận pháp thế này?

Rùa biển màu xanh ngọc mở to hai mắt, nhìn nam tử tóc bạc vô cùng đẹp trai kia.

- À, bởi vì cô (xưng ta của vương hầu cổ đại) tèo rồi chứ sao.

Nam tử tóc bạc kia cười lớn, khi cười thế này, gương mặt vốn lãnh khốc của hắn lại đặc biệt dịu dàng.

- Nhìn trời ~ Sao có thể như thế chứ, chủ của ta ngươi cường đại như thế. Hơn nữa ta không hề cảm ứng được ngươi đã chết mà!

Rùa biển màu xanh ngọc nói với vẻ không dám tin.

- Bởi vì lần trước cô chết với tư thế hơi đặc biệt, cho nên ngươi không cảm ứng được. Nhưng nếu bị ngươi cảm ứng được thì chứng tỏ cô chết vô ích rồi, cái chết của cô chính là một phần của kế hoạch lớn đấy.

nam tử tóc bạc cười lớn nói.

Nói xong, hắn lại quay sang phất tay với Tống Thư Hàng:

- Tống đầu gỗ, lâu rồi không gặp nhỉ, vẫn khỏe đấy chứ. Lần này làm phiền ngươi mang lá măng tới, bằng không thì chẳng biết đến bao giờ cô mới sống lại được. Muốn đợi con rùa ngu ngốc này nhận ra thì đúng là khó quá. Mấy ngàn năm rồi cô không về mà nó cũng không chịu động não một cái nữa.

- Nhìn trời ~~ Chủ của ta, ngươi bỏ nhà đi mấy ngàn năm là chuyện bình thường mà?

Rùa biển màu xanh ngọc nói với vẻ không cam lòng.

Tống Thư Hàng:...

Lại bị nhận nhầm rồi, lúc này đang ở trạng thái hư ảo và chân thật nên gương mặt của hắn hơi mơ hồ.

Lần trước ở trong động phủ của Trình Lâm, trường sinh giả tay mọc đầy mắt kia cũng nhìn nhầm hắn ở trạng thái này thành Tống đầu gỗ.

Rất nhiều người của Thiên Đình viễn cổ đều nhìn lầm hắn thành Tống đầu gỗ.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Sở các chủ của Bích Thủy Các chúng từng nhìn lầm hắn thành Tống đầu gỗ, mà quan hệ của cô ấy và Tống đầu gỗ lại rất tốt, thậm chí còn giúp Tống đầu gỗ giữ một món bảo vật rất lâu nữa.

Tống đầu gỗ này rốt cuộc có lai lịch thế nào đây? Vừa có quan hệ tốt với Sở các chủ, lại giữ được quan hệ không tệ với đám trường sinh giả của Thiên Đình viễn cổ ư?

Hắn từng nghĩ tới chuyện lấy thân phận của Tống đầu gỗ để moi chút tin tức, nhưng ngẫm lại lỡ mà bị bóc mẻ ra thì lại phiền, chi bằng trung thực một chút thì hơn.

- Ơ? Ngươi không phải Tống đầu gỗ ư? Để cô xem kỹ cái nào... Cũng đúng, Tống đầu gỗ không cùi bắp như ngươi.

Nam tử tóc bạc cười nói.

Cùi bắp cái mặt mo nhà ngươi!

- Đúng rồi, chuyện khi nãy cô cũng đã biết. Lần này cô có thể sống lại được cũng là nhờ có tiểu đạo hữu đưa lá măng tới. Đây là một đại nhân tình, cô nhất định phải báo đáp cho ngươi mới được.

Nam tử tóc bạc xoa cằm nói.

Tống Thư Hàng nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng rực lên:

- Tiền bối, ngài thân là tu sĩ đỉnh tiêm của hệ hàn băng. Vậy ngài có cách nào chữa được một chứng hàn bệnh đặc thù hay không?

- Hàn bệnh? Hàn bệnh kiểu gì?

Nam tử tóc bạc hỏi lại.

Tống Thư Hàng bèn kể lại chứng hàn bệnh của Lý Âm Trúc cho nam tử tóc bạc nghe.