Xem như là năng lực tương tự một dạng bí pháp giám định, tuy rằng rất càn quấy, hơn nữa mỗi lần kích hoạt đều cần Tống Thư Hàng trả giá đắt, thỉnh thoảng còn có thể không chịu sự khống chế.
Thế nhưng bí pháp này có thể để Tống Thư Hàng nắm giữ một chút. Cùng với việc hắn càng ngày càng hiểu rõ bí pháp này, một ngày nào đó hắn có thể dễ dàng sử dụng năng lực này theo ý muốn.
Cho nên… Tống Thư Hàng có thể tiếp nhận năng lực thuộc loại bí pháp giám định này.
Nhưng hạch tâm lại như ký sinh trùng xuất hiện trong tâm khiếu của hắn và hoàn toàn không chịu sự khống chế, Tống Thư Hàng cảm thấy trước tiên cứ moi nó ra khỏi cơ thể thì tốt hơn. Đợi đến ngày nào đó, khi hắn có biện pháp khống chế được viên hạch tâm này thì sẽ suy nghĩ đến chuyện nhét nó vào lại cơ thể, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Dược Sư tiền bối có thể giúp hắn moi thứ đồ chơi này ra.
Nếu như không cách nào moi thứ này ra khỏi tâm khiếu, vậy tất cả giả thuyết đều là lời nói suông.
…
Mà lúc này, Bạch Tôn Giả đã phong ấn Kim Liên xong xuôi, phong ấn tựa như một vòng bảo hộ hình tròn khóa Kim Liên bên trong đó.
Đang suy tư phải nghiên cứu nó thế nào thì vào lúc này, hoa sen bị phong ấn bắt đầu nhanh chóng trở thành thực chất.
Kim Liên được chiếu xạ ra từ tâm khiếu Tống Thư Hàng vốn chỉ là vật hư ảo. Mà bây giờ nó lại biến thành một đóa Kim Liên thủy tinh chỉ trong vài giây. Hơn nữa thể tích cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng nhỏ lại cỡ gan bàn tay.
- Ồ? Thú vị, thế mà lại trở thành thực chất rồi à?
Bạch Tôn Giả tò mò nói.
- Có lẽ do nó hấp thu quá nhiều linh thạch chăng? Năng lượng vô cùng to lớn nên sau khi cắt đứt liên hệ với hạch tâm trong tâm khiếu, nó bèn biến thành thực thể ấy?
Tống Thư Hàng suy đoán.
- Cũng đúng, nó đã hấp thu trọn bốn mươi tám ngàn viên linh thạch ngũ phẩm. Dù phần lớn linh lực cung cấp cho hạch tâm trong cơ thể ngươi… nhưng hẳn là trong người nó vẫn bảo lưu lại một phần linh khí.
Bạch Tôn Giả nói.
Dứt lời, hắn vươn tay tiến vào trong phong ấn để tiếp xúc với đóa hoa sen thủy tinh này.
Sau khi cắt đứt liên hệ với tâm khiếu của Tống Thư Hàng, dường như đóa hoa sen này đã biến thành vật chết. Bạch Tôn Giả đưa tay chạm vào nó lại cảm giác như tiếp xúc với linh thạch vậy.
Không chỉ thế… lúc ngón tay Bạch Tôn Giả tiếp xúc với hoa sen thủy tinh thì đột nhiên có một luồng linh lực vô cùng tinh khiết từ trên hoa sen thủy tinh thuận theo ngón tay tiến vào trong cơ thể Bạch Tôn Giả, giúp hắn bổ sung linh lực tiêu hao hết ban nãy khi thi triển phong ấn thuật và linh lực tiêu hao lúc cấp tốc thi triển kiếm độn.
Ngay sau đó, năng lượng toàn thân của Bạch Tôn Giả đã được bổ sung đầy đủ, loại tốc độ này còn hữu hiệu hơn cả đan dược khôi phục linh lực.
Cũng không giống linh lực trong linh thạch, sau khi hấp thu còn phải được tu sĩ ân cần săn sóc mới có thể hoàn toàn trở thành linh lực của mình.
- Hoa sen thủy tinh này rất thú vị.
Bạch Tôn Giả lên tiếng nói.
-??
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc nhìn về phía Bạch tiền bối.
- Ừm, nên nói sao đây ta… Ừ, hiệu quả của thứ này giống như một loại đạo cụ nạp VIP có tên là Bổ Ma Thần Thạch bên trong trò chơi mà ta chơi gần đây vậy. Chỉ cần mang nó trên người là có thể chủ động bổ sung ma lực cho người chơi.
Bạch Tôn Giả giải thích:
- Vừa rồi lúc ta tiếp xúc với nó thì trong nháy mắt nó đã bổ sung hoàn toàn linh lực mà ta tiêu hao hết khi thi triển kiếm độn và phong ấn thuật ban nãy.
Tống Thư Hàng:
- …
Giải thích của Bạch tiền bối hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí có thể nói là thông tục dễ hiểu, cũng hình dung vô cùng sinh động. Gốc Kim Liên này thật sự được đổi bằng bốn mươi tám ngàn viên linh thạch, là đạo cụ nạp VIP hàng xịn đó.
Thế nhưng khi nghe hình dung của Bạch Tôn Giả thì luôn có cảm giác quái dị dễ sợ.
- Tốc độ bổ sung linh lực nhanh như vậy sao? Còn nhanh hơn đan dược nữa à?
Ánh mắt Tô Thị A Thập Lục bên cạnh sáng lên:
- Bạch tiền bối, có di chứng gì không ạ? Mức độ thích ứng của linh lực được bổ sung với bản thân như thế nào?
Thứ này thật sự rất giống với các loại đạo cụ nạp VIP có tác dụng bổ sung ma lực… Vậy thì đồng nghĩa với việc lúc nào cũng mang theo một linh quỷ phiên bản chất lượng thấp bên người rồi.
Chỉ cần mang vật này theo thì bất luận là lúc chiến đấu, mạo hiểm, độ thiên kiếp đều có thể khiến trạng thái linh lực của mình vẫn luôn duy trì ở trạng thái tốt nhất!
- Tạm thời không cảm giác được di chứng. Linh lực được bổ sung hoàn toàn phù hợp với ta, thậm chí căn bản không cần ta ôn dưỡng mà giống hệt linh lực do bản thân ta tu luyện ra vậy. Loại cảm giác này thật không tệ.
Bạch Tôn Giả đáp.
- Vậy Bạch tiền bối, bên trong gốc hoa sen này tồn trữ bao nhiêu linh lực thế?
Tống Thư Hàng hỏi vấn đề mình muốn biết, chuyện liên quan đến nợ nần của hắn.
Nói không chừng món nợ bốn mươi tám ngàn viên linh thạch ngũ phẩm bị hạch tâm hấp thu kia có thể giảm bớt chút ít.
- Ngươi chờ một chút, để ta cảm ứng lại đã.
Bạch Tôn Giả đưa tay dò vào trong phong ấn lần nữa.
Một lát sau, Bạch Tôn Giả trả lời:
- Bên trong tồn trữ không ít linh lực… cộng thêm số linh lực vừa rồi ta tiêu hao hết thì năng lượng bên trong cỡ chừng hai mươi ngàn viên linh thạch ngũ phẩm. Có điều, linh lực trong nó cực kỳ tinh khiết, đổi ra thì phải tương đương với năng lượng của hai mươi lăm ngàn viên linh thạch ngũ phẩm.
- Nói cách khác, hơn một nửa linh lực còn nằm trong hoa sen sao?
Tống Thư Hàng thở phảo nhẹ nhõm.
Vốn hắn cho rằng toàn bộ năng lượng mà hoa sen hấp thu từ linh thạch sẽ bị truyền tới hạch tâm trong tâm khiếu trước tiên. Hiện tại xem ra, chỉ có một nửa linh lực được hấp thu là tiến vào hạch tâm trong tâm khiếu hắn.
Nợ nần thoáng cái đã giảm đi phân nửa, Tống Thư Hàng cảm giác toàn thân nhẹ nhõm không ít.
- Ừm… đóa hoa sen thủy tinh này có thể nhanh chóng bổ sung linh lực của tu sĩ, còn bỏ qua trình tự ôn dưỡng. Hơn nữa… nó còn áp súc hơn hai mươi ngàn viên linh thạch ngũ phẩm trong hoa sen lớn chừng gan bàn tay. Không đề cập tới đẳng cấp linh khí, chỉ nói số lượng linh khí thì linh khí tồn trữ bên trong nó còn nhiều hơn linh thạch cửu phẩm. Vì vậy, nếu muốn ta định giá cho nó thì giá trị của nó hẳn là khoảng ba mươi ngàn viên linh thạch ngũ phẩm.
Tô Thị A Thập Lục bổ sung:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là nó có để lại di chứng hay không? Nếu trong thời gian ngắn không cách nào sử dụng nhiều lần giống như đan dược thì giá trị của nó sẽ bị giảm đi.
- Tiểu Thập Lục nói có lý. Vậy thì, không bằng chúng ta đi thử xem sao.
Bạch Tôn Giả nói.
- Làm sao thử?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
- Còn nhớ Vô Cực Ma Tông không?
Bạch Tôn Giả mỉm cười.
- À, ký ức khắc sâu.
Tống Thư Hàng nói, vướng mắc giữa hắn và Vô Cực Ma Tông đặc biệt sâu sắc.
Công Tử Hải trong Ma Tông là một tên điên cuồng dám trêu chọc Tô Thị A Thất. Đồng bạn của hắn ta là An Tri Ma Quân và Chính Năng đều là cường giả đang chuẩn bị trùng kích cảnh giới ngũ phẩm.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng còn bị một kẻ có tên Cảnh Mạch Đà Chủ đuổi gϊếŧ ngàn dặm, nếu lúc ấy không kịp thời kích hoạt Vạn Lý Phi Độn phù của Bạch Tôn Giả thì nói không chừng đã thật sự bị ám toán.
Còn có vụ sau khi thất bại trong giải thi đấu máy kéo có tay tầm, hắn bị Bạch tiền bối trừng phạt phải tiến vào vũ trụ lượn lờ một tháng thì cũng gặp phải đệ tử Vô Cực Ma Tông quấy rầy. Cuối cùng, được Diệp Tư sư tỷ đồng hành, còn tiện tay siêu độ một nhóm vong hồn của cao thủ Vô Cực Ma Tông, làm cho công đức trên người Tống Thư Hàng lập tức tăng vọt, ngưng tụ ra ánh sáng công đức.
- Bạch tiền bối, ngài cũng có thù với Vô Cực Ma Tông sao ạ?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi. Lại nói, nhớ đâu tháng trước trước đó, Bạch Tôn Giả còn từng đề nghị, nếu có cơ hội thì muốn tổ chức tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 đi quậy banh tổng bộ Vô Cực Ma Tông thì phải?
- Trước đây rất lâu rất lâu đám người Vô Cực Ma Tông từng đắc tội ta … cụ thể là đắc tội thế nào thì ta cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng mà, ta nhớ được bọn chúng từng đắc tội ta. Cho nên, nếu có thể tạo ra chút phiền toái cho bọn chúng thì ta sẽ rất vui vẻ.
Bạch Tôn Giả giải thích:
- Bọn ta vẫn luôn tìm kiếm tổng bộ của Vô Cực Ma Tông. Gần đây bắt được chút manh mối… đáng tiếc còn chưa tìm được tổng bộ của chúng. Nhưng mà, gần đây Tô Thị A Thất lại tìm được một nơi thú vị của Vô Cực Ma Tông. Nghe nói đó là một trong bốn tổ địa lớn của Vô Cực Ma Tông, phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có tôn giả thất phẩm trấn giữ. Tô Thị A Thất đánh giá, dù là Thiên Hà Tô Thị muốn đoạt bốn tổ địa lớn này cũng sẽ tổn thất rất lớn. Vậy nên hắn bèn đưa cái tổ địa này cho ta. Vừa khéo vị trí tổ địa kia cách chỗ này của chúng ta không xa.
- Ý của Bạch tiền bối là đi quậy banh tổ địa của Vô Cực Ma Tông ạ?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Quậy banh thì không được, bên trong cũng có tôn giả thất phẩm trấn giữ, hơn nữa còn có tầng tầng phòng ngự. Có điều, chúng ta có thể đi đánh lén một phen, xem thử có thể mượn chút đồ tốt từ bọn chúng hay không.
Bạch Tôn Giả nói.
- Vậy… cần dẫn các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 đi cùng không?
Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
- Không cần, ta mang hai người các ngươi qua thôi. Sau khi tìm được tổ địa, ta dùng toàn lực bùm một phát, xem thử có thể mở ra phòng ngự của tổ địa bọn chúng hay không. Nếu như có thể mở thì nhìn xem có thể nhặt được thứ tốt gì không. Các ngươi cầm theo thanh phi kiếm dùng một lần do ta luyện chế này bên người đi, lanh lợi chút nhé, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Bạch Tôn Giả cười ha ha nói.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục gật đầu.
Lanh lợi chút, có cơ hội lập tức tiến lên nhặt thứ tốt. Nếu không có cơ hội thì trốn ở một bên quan sát. Rảnh quá không chuyện gì làm thì có thể cân nhắc đến chuyện dùng di động quay phim lại.
Video [Bạch Tôn Giả một mình quậy banh bốn tổ địa lớn của Vô Cực Ma Tông] hẳn là sẽ có lượt view khủng lắm đấy.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Kỳ thực… bốn tổ địa lớn của Vô Cực Ma Tông cách chỗ đám người Tống Thư Hàng cũng không gần.
Lúc đầu Bạch Tôn Giả muốn dẫn mấy người Tống Thư Hàng đi biển sâu, hoặc tìm một địa phương không người ở thử nghiệm vài đại chiêu của mình, tiêu hao chút linh lực bản thân, sau đó thử xem tốc độ bổ sung ma lực của hoa sen này có di chứng gì không.
Nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến Vô Cực Ma Tông… vì vậy tâm động không bằng hành động, Bạch Tôn Giả lập tức đánh nhịp, dẫn theo Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đi về phía bốn tổ địa lớn của Vô Cực Ma Tông.
Lưu Tinh kiếm phi hành cấp tốc trên không trung.
Bay rồi lại bay.
- Bạch tiền bối, sao ta có cảm giác chúng ta đã bay qua khoảng cách của một thành phố rồi vậy? Bốn tổ địa lớn của Vô Cực Ma Tông thật sự rất gần chỗ chúng ta sao?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.
- Ha ha, ha ha.
Bạch Tôn Giả cười khan, sau đó trả lời:
- Ảo giác, đây là ảo giác của ngươi. Chắc là do ta bay quá chậm nên mới khiến ngươi có ảo giác chúng ta đã bay rất lâu rất lâu. Lưu Tinh kiếm, tăng tốc nào!