Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 437: Chọn Đi, Top 10 Hay Là Du Hành Vũ Trụ 1 Tháng?

Trong lúc Hoàng Sơn Chân Quân và các đạo hữu đang suy đoán không biết Bạch Tôn Giả sẽ dùng thủ đoạn gì để xử phạt “Diệt Phượng công tử” dám xuất phát trước lệnh, thì Bạch Tôn Giả lại chớp mắt một cách hồ nghi:

- Ủa?

Một lát sau, Bạch Tôn Giả lẩm bẩm khe khẽ:

- À… hiểu rồi, thì ra là thế à?

Các tuyển thủ dự thi ở bên cạnh chẳng hiểu ra làm sao.

Sau đó thì Bạch Tôn Giả ra tay. Hắn vươn tay cách không bắt một cái về phía Diệt Phượng công tử.

Linh lực trong trời đất hội tụ thành một bàn tay khổng lồ theo ý chí của Bạch Tôn Giả, rồi chụp thẳng xuống chiếc máy kéo có tay cầm của Diệt Phượng công tử.

Máy kéo không hề có sức phản kháng, bị bàn tay khổng lồ ấy túm chặt rồi kéo về bên cạnh Bạch Tôn Giả.

Diệt Phượng công tử mãi chẳng có phản ứng gì như thể đã bị dọa ngu luôn, phải ba giây sau hắn mới kêu lên những tiếng sợ hãi:

- Á á á á á á!!!!

Bây giờ thì Bắc Hà Tán Nhân cũng thấy nghi ngờ:

- Lạ thật, hôm nay Diệt Phượng công tử cứ quái quái làm sao ấy nhỉ?

- Bắc Hà đạo hữu cũng thấy thế à? Ta thì thấy cứ như Diệt Phượng công tử đột nhiên biến thành người khác vậy. - Cuồng Đao Tam Lãng nói.

Hoàng Sơn Chân Quân hơi nhíu mày, đúng vậy, từ lúc cuộc thi máy kéo có tay cầm bắt đầu đến bây giờ, hình như phản ứng của Diệt Phượng công tử bị chậm mất hai ba nhịp thì phải.





Trong lúc các đạo hữu còn đang thảo luận thì Bạch Tôn Giả đã túm cả người cả xe của Diệt Phượng công tử tới bên mình.

Hắn không thả chiếc máy kéo có tay cầm xuống, mà cứ xách nó lơ lửng giữa không trung.

Dưới con mắt nghi hoặc của các đạo hữu, Bạch Tôn Giả nhìn Diệt Phượng công tử trên máy kéo có tay cầm rồi mỉm cười nói:

-Thư Hàng tiểu hữu!

Các đạo hữu mù mờ chẳng hiểu ra sao, đây rõ ràng là Diệt Phượng công tử mà, sao Bạch tiền bối lại gọi tên của Tống Thư Hàng vậy?

Ý thức của Tống Thư Hàng hoảng loạn luôn.

Bỏ cha rồi, việc mình giúp Diệt Phượng công tử ăn gian bị Bạch tiền bối nhìn ra rồi sao?

Diệt Phượng công tử đúng là đồ ăn hại. Tống Thư Hàng còn tưởng rằng bí thuật của hắn lợi hại lắm cơ, nào ngờ không chỉ bị đếm ngược 3 giây mà Bạch Tôn Giả còn vừa nhìn liếc một cái là đã ra rồi.

Chờ đã, đây không phải là lúc thầm oán Diệt Phượng công tử!

Nếu các tiền bối ở xung quan mà biết hắn giúp Diệt Phượng công tử ăn gian thì hậu quả khó mà tưởng nổi đó trời.

Làm sao bây giờ?

Lúc này, hắn tuyệt đối không thể trả lời kiểu: “A, sao Bạch tiền bối nhận ra ta hay vậy? ~” được.

Thêm nữa, hắn đã giao hẹn với Diệt Phượng công tử rồi. Hắn sẽ giúp Diệt Phượng công tử tham gia cuộc thi máy kéo có tay cầm này, còn Diệt Phượng công tử thì giúp hắn xử lý “người theo dõi”. Giữa hai người có quan hệ hợp tác với nhau.

Tuy rằng quá trình giao kèo có gấp rút một chút, thế nhưng giao kèo thì chính là giao kèo. Nếu bỏ cuộc dễ dàng thế thì chẳng ổn chút nào.

Hay là giả ngu thử xem?

Đây là cách ứng đối tốt nhất mà Tống Thư Hàng có thể nghĩ ra được trong thời gian cấp bách.

Thế là Diệt Phượng công tử sững ra ba giây rồi gượng cười nói rằng:

- Ha ha ha, Bạch tiền bối ngài đang nói gì thế? Ta là Diệt Phượng đây mà!

- .. - Bạch tiền bối nhếch khóe miệng: - Ồ, xem ra Thư Hàng không muốn thừa nhận phải không?

Hình như giả ngu không có hiệu quả rồi!

Trên khuôn mặt của tất cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều lộ vẻ đăm chiêu. Đặc biệt là Hoàng Sơn Chân Quân, hình như hắn đã nghĩ ra điều gì đó mà khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa chẳng khác Bạch Tôn Giả là mấy.





Tống Thư Hàng biết hành động giả ngu của mình thất bại rồi.

Hết cách… chỉ có thể thẳng thắn để được khoan hồng thôi.

“Diệt Phượng tiền bối… Tống mỗ đã cố gắng hết sức rồi”, Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.

Vì hiệu ứng đếm ngược ba giây, cho nên khi hắn quyết định thẳng thắn khai thật thì cũng mất ba giây nữa mới lên tiếng được…

Nhưng đúng lúc này thì Bạch Tôn Giả đã cười nhẹ rồi bảo:

- Thế thì ta cứ coi như ngươi là Diệt Phượng công tử nhé!

Nói rồi, tôn giả đặt chiếc máy kéo có tay cầm số 44 xuống mặt đất.

Ơ ơ ơ? Bạch Tôn Giả bỏ qua á? Trong lòng Tống Thư Hàng nổi lên nghi ngờ cuồn cuộn.

- Giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn. - Bạch Tôn Giả vươn ngón tay rồi nói với “Diệt Phượng công tử: - Lựa chọn thứ nhất là Diệt Phượng công tử ngươi phải dốc hết sức lực mà tham gia cuộc đua máy kéo có tay cầm này, ít nhất cũng phải lọt vào top… ừm, top 10! Chỉ cần ngươi lọt vào top 10 của cuộc đua, thì cho dù ngươi là Diệt Phượng công tử hay là Thư Hàng tiểu hữu, ta đều có thể coi như vụ này chưa từng xảy ra!

Top 10? Tuy rằng chỉ có hơn 50 vị tiền bối đi thi, nhưng cơ thể mình còn vướng hiệu ứng đếm ngược ba giây đó! Top 10 từ dưới đếm lên còn khó chứ huống chi là 10 hạng đứng đầu!

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong ánh mắt của “Diệt Phượng công tử”, Bạch Tôn Giả lại vươn một ngón tay nữa ra:

- Nếu ngươi không lọt vào top 10, thì ta sẽ chuẩn bị cho ngươi phần Tích Cốc Đan đủ dùng cho một tháng rồi đưa ngươi lên vũ trụ du lịch 30 ngày! Đây chính là lựa chọn thứ hai.

Tống Thư Hàng tức thì run như cầy sấy… du lịch vũ trụ 1 tháng trời, dã man!

Tuy rằng hắn rất thích vũ trụ bao la, thế nhưng một thân một mình bị phi kiếm dùng một lần đưa vào vũ trụ sống cô độc một tháng trời thì sẽ phát điên mất!

Thế nhưng… không thành vấn đề!

Du lịch vũ trụ 1 tháng, Tống Thư Hàng cũng không sợ!

Dù sao đến lúc đó người bị ném lên vũ trụ cũng là Diệt Phượng công tử cơ mà!

Đương nhiên hắn vẫn sẽ dốc toàn lực để lọt vào top 10, thế nhưng nếu không lọt vào thì cũng không thể trách hắn được.

Truyện được. dịch .tại iREAD.v.n.- Cho nên ngươi cố gắng mà thi đấu đi. - Bạch Tôn Giả nói.

Ba giây sau, Diệt Phượng công tử vỗ ngực cam đoan:

- Đương nhiên rồi, Bạch tiền bối, ta nhất định sẽ dốc hết sức để thi đấu.

- Ừm, tốt lắm. - Bạch Tôn Giả gật đầu hài lòng: - Vậy thì cuộc đua sẽ bắt đầu lại. Toàn Phong đạo hữu, phiền ngươi phát hiệu lệnh lại đi. Đúng rồi, lần này sau câu “Chuẩn bị” thì đừng có đếm 1, 2, 3, 4 nữa.

Toàn Phong Tôn Giả cười ngượng ngùng:

- Ha ha ha, không thành vấn đề.

Bạch Tôn Giả mỉm cười ngồi lại lên máy kéo có tay cầm của mình.

Song sau đó hình như đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn lại quay sang nói với “Diệt Phượng công tử”:

- Đúng rồi, ban nãy ta giải thích chưa được rõ cho lắm. Nếu lần này ngươi không lọt vào top 10 thì ta sẽ đưa Thư Hàng tiểu hữu lên vũ trụ. Đúng vậy, “ngươi” mà ta nói lúc nãy không phải Diệt Phượng công tử đâu, mà là ngươi đấy Thư Hàng tiểu hữu.

Crắc!

Có cái gì đó vừa hóa đá…hình như là ý thức của Thư Hàng tiểu hữu.

Hắn cứ tưởng người bị đưa vào vũ trụ là Diệt Phượng công tử, chẳng ngờ lại là Thư Hàng tiểu hữu đáng thương.

Đừng mà, đừng du lịch vũ trụ một tháng mà, tuyệt đối đừng chơi thế mà!!!

Ba giây sau, trong đáy mắt của Diệt Phượng công tử bốc lên lửa chiến ngùn ngụt! Nhất định hắn phải lọt vào top 10 cuộc thi máy kéo có tay cầm lần này!

Phải cố gắng bằng mọi giá! Không, thế vẫn chưa đủ! Hắn phải dốc hết năng lượng, phải bùng nổ tiềm lực, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải giật lấy top 10 cho bằng được!





Toàn Phong Tôn Giả lại giơ cao súng lệnh rồi hô lớn:

- Các tuyển thủ vào vị trí… chuẩn bị…

Tất cả các tuyển thủ dự thi đều chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người đều chờ tiếng súng lệnh của Toàn Phong Tôn Giả.

Sau đó Toàn Phong Tôn Giả nhếch cao miệng nhỏ, nói ra:

- One…

Hắn là Toàn Phong Tôn Giả, là người đàn ông ảo diệu nhất trên đời, là tộc nhân tộc không chơi trội thì sẽ chết đó! Dù thế nào hắn cũng nhất quyết phải gặt được danh hiệu “Người chơi trội nhất” trong cuộc thi máy kéo có tay cầm lần này.

Không đếm 1 2 3 4 thì ta đếm tiếng Anh!

One, Two, Three, Four, Five cũng tuyệt lắm.

Đột nhiên, Toàn Phong Tôn Giả cảm thấy dưới chân mình có cái gì đó, sau đó cả người hắn biến thành một cơn gió xoáy, xoắn ốc thăng thiên!

Toàn Phong Tôn Giả hét lên những tiếng a a a thảm thiết. Tuy rằng hắn cũng là cường giả cấp tôn giả, thế nhưng Bạch Tôn Giả tập kích bất ngờ, hắn không hề đề phòng nên cũng bị bắn tuốt lên trời.

Đương nhiên, với thực lực cấp tôn giả, khi bị đưa lên trời một nửa thì Toàn Phong Tôn Giả cũng đã thoát khỏi trạng thái xoắn ốc thăng thiên rồi.

Thế nhưng mà… sướиɠ quá!

Hắn đang bay vọt lên trời theo đường xoắn ốc, được tất cả mọi người nhìn theo. Tất cả đều đang nhìn hắn, tất cả tầm mắt đều tập trung lên người hắn.

Quả thực là, ngầu hết xảy mà!





Bạch Tôn Giả tiếp nhận chức trách phát hiệu lệnh của Toàn Phong Tôn Giả:

- Cuộc đua bắt đầu!

Ngay sau đó, các tuyển thủ dự thi cuộc đua máy kéo có tay cầm lập tức phóng hết tốc lực lao về phía trước!

Xình xịch xình xịch

Gần 60 chiếc máy kéo có tay cầm cơ hồ xuất phát cùng một lúc. Chúng đồng loạt phả ra khói đen, rồi phóng về phía trước với tốc độ của xe đua tầm cỡ thế giới!

Lúc này đây, chiếc máy kéo đang dẫn đầu mang số hiệu … 44! Diệt Phượng công tử!

Tống Thư Hàng lại sử dụng thuật “áp súng” thêm một lần nữa. Bởi vì Bạch Tôn Giả dặn dò Toàn Phong Tôn Giả không được đếm 1, 2, 3 nữa rồi mà.

Cho nên khi Toàn Phong Tôn Giả hô lên “Chuẩn bị!” thì Tống Thư Hàng đã hạ mệnh lệnh “lái xe tiến lên” cho thân thể của Diệt Phượng công tử trước.

Thế nhưng điều làm cho Tống Thư Hàng bất ngờ là, Toàn Phong Tôn Giả không đếm 1, 2, 3 nữa, người ta đếm One, Two, Three!

- Tèo rồi, lần này lại chạy trước rồi. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Song, cái phấn khích của cuộc đời nằm ở sự biến hóa đột nhiên và không thể dự tính trước của nó.

Toàn Phong Tôn Giả, xoắn ốc thăng thiên!

Bạch Tôn Giả thay thế hắn hô hiệu lệnh xuất phát.

Càng may mắn hơn là khi Bạch Tôn Giả hô lớn “Cuộc đua bắt đầu” thì cũng là lúc thời gian đếm ngược 3 giây của Tống Thư Hàng kết thúc.

Thế là thân thể của Diệt Phượng công tử làm liên tục một loạt thao tác, chiếc máy kéo số 44 hăm hở đi đầu, phóng vọt lên như một con ngựa hoang đứt cương…

- Đáng giận, dám đoạt vị trí số 1 của ta! Ngôi vô địch phải là của ta! Ta muốn giành ngôi vô địch để dâng hiến cho Bạch tiền bối mà ta yêu quý nhất! - Bạch Hạc Chân Quân nổi giận gầm lên.

Sau đó, Bạch Hạc Chân Quân vỗ mạnh vào bên cạnh ghế ngồi.

Ngay lập tức, phần đuôi chiếc máy kéo số 40 của hắn thò ra một trang bị nhìn chẳng khác nào máy phát xạ tên lửa.

Xình xịch xình xịch, chiếc máy kéo của Bạch Hạc Chân Quân ầm ầm tăng tốc, mau chóng đuổi theo Tống Thư Hàng.





- Ha ha, chỉ là một con hạc trắng mà dám nhảy nhót thế kia. Đến lúc dạy cho nó một bài học rồi! - Trên khuôn mặt của Cổ Hà Quan Chân Quân nở một nụ cười lãnh khốc.

Sau đó hắn khẽ móc một cái trên cần điều khiển của máy kéo, một cái nút màu đỏ xuất hiện.

Cổ Hà Quan Chân Quân ấn mạnh cái nút nọ.

Tên lửa Phi Mao Thối cải tiến ở sau thùng xe của hắn nhắm thẳng vào chiếc máy kéo có tay cầm số 40 của Bạch Hạc Chân Quân.

Ầm ầm ầm…

Tên lửa phóng lên trời rồi lao về phía Bạch Hạc Chân Quân.

Cuộc đua máy kéo có tay cầm lần thứ nhất của giới tu chân mới bắt đầu được hai giây, đã tiến vào giai đoạn cao trào.