Chỉ là khi Kim Ngư đã xuất hiện rồi, cô lại mê như vậy. Có một MTL lớn mạnh chống lưng như thế, hằn dại gì mà tiếp tục đi luồn nhà họ Lục nữa. Chỉ cần sau khi hắn và Kim Ngư kết hôn, quyền lực và địa vị của hắn sẽ được mở rộng. Tới lúc đó hắn còn sợ không thâu tóm được Hải Vận, Trần Thị và Lam thị hay sao.
Thậm chí, lúc đó cả Trần Tuyết Vũ cũng sẽ bị chà đạp thân nữa ấy chứ.
Lê Gia Thụy vừa tưởng tượng tới viễn cảnh huy hoàng, đó đã thấy sung sướиɠ muốn phát rồi... Chợt điện thoại của hắn có cuộc gọi đến. Lê Gia Thụy nhìn qua màn hình, hai chữ "Baby" hiện ra không thể rõ ràng hơn.
Hắn nhìn mà thấy mất hứng kinh khủng. qua nhìn Kim Ngư, thấy cô không để ý, hờ hững xuống ly rượu vang, trong lòng mới an ổn lai.
Nhưng hắn vẫn sợ Kim Ngư sẽ giận, nên không chần chừ mà cúp máy. Dẫu vậy Kim Ngư cũng đã thấy rồi.
Cô thong thả đặt ly rượu đã vơi đi một nửa xuống bàn, liếc qua chiếc điện thoại đã tắt đen ngòm trên bàn, hỏi:
"Sao anh không nghe máy?"
Lê Gia Thụy hèn mọn cười, lại cất giọng ghét bỏ khi nhắc tới Lục Nhược Uyên:
"Thứ đàn bà điên đấy nghe chỉ phí thời gian. Cô ta ấy à, lúc nào chẳng gọi điện truy vấn, quản anh. Anh đi đâu làm gì, cô ta cũng hỏi suốt, chẳng lúc nào được yên cả. Phiền muốn chết! Đừng quan tâm tới cô ta. Nào uống với anh một ly nhé." Đằng nào thì hắn cũng đã quyết định sẽ bỏ Lục Nhược Uyên rồi, chẳng việc gì phải tiếp tục nịnh nọt, lấy lòng cô ta nữa.
Kim Ngư đâu có rảnh mà đi quan tâm tới người dưng, cũng không có ý tiếp tục cùng đàm đạo uống rượu với hắn. "Em thấy hơi đau đầu, muốn về nhà nghỉ ngơi." Kế hoạch hôm nay đã xong rồi mà, còn tiếp tục dán lại làm gì nữa. Ở cùng với con heo Lê Giao Thụy này một giây là cô lại cảm thấy lãng phí thời gian thêm một giây.
Lê Gia Thụy vẫn chưa muốn về, hắn còn muốn tiếp tục cùng cô uống rượu, nói chuyện. Nhưng thấy cô dứt khoát như vậy hắn chỉ có thể nghe theo.
Tuy rằng hắn đã không để Lục Bạch Uyên ở trong lòng, nhưng vì sợ âm mưu bị lộ tẩy sớm, hån vẫn mua một chiếc bánh kem vị sữa ngô mang về dỗ dành cô vợ sắp cưới của mình. Lục Nhược Uyên tuy rằng rất hay ghen, tính tiểu thư nhưng lại rất dễ dỗ. Chỉ cần hắn mua quà về cho cô, nịnh nọt vài câu ngọt ngào, cho dù đang giận tới đâu Lục Nhược Uyên cũng đều sẽ hết giận trong vòng một nốt nhạc.
Trong khi ưu phiền của bà Lộc được giải quyết, luôn chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu vụиɠ ŧяộʍ của mình, thì Lục Bạch Văn lại có chuyện. Là chuyện xây khu nghỉ dưỡng ở Singapore. Ông ta đang hào hứng với kế hoạch xây dựng khu nghỉ dưỡng tặng vợ. Lại nhận báo cáo từ bên kia, nói phía chính quyền không cho phép xây dựng với lí do, mảnh đất này thuộc quyền sở hữu của Mạc Tường Lam, chứ không phải chủ tịch tập đoàn Hải Vận. Nếu muốn tiếp tục khởi công, phải có giấy tờ chứng nhận quyền sử dụng đất hợp
Lục Bạch Văn cay cú. Ông biết ngay là Mạc Tường Lam lại giở trò. Nhưng ông chẳng làm được gì cả. Thời gian qua mặc dù ông đã nhờ người của hội Phượng Hoàng tìm kiếm, vẫn không tìm ra thấy tăm hơi của cô.
Còn phía bên kia, mặc kệ ông dùng quan hệ hay tiền bạc đều không thể thương lượng thành công với chính quyền bên kia.
Thế nên, phải cắn răng mà tạm dừng kế hoạch lại.
Nếu là trước đây, nghe tin này chắc chắn bà Lục sẽ hụt hẫng, không vui một thời gian. Nhưng bởi vì hoa đào trong lòng bà lại nở rồi, tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ tới "chàng phi công" trong lòng. Cho nên cái chuyện không thể khởi công khu nghỉ dưỡng đối với bà nó cũng không quan trọng Bà bảo với chồng:
"Không sao đâu mình. Chờ khi nào giải quyết được rồi thì xây cũng được. Vợ chồng mình còn nhiều thời gian mà."
Lục Bạch Văn không biết lại tưởng vợ mình hiểu chuyện, nên càng chân quý bà hơn. Không chỉ có mình ông già gặp xui xẻo mà cuộc sống của thằng con út Lục Khang Dụ thời gian này cũng không được êm đẹp nữa.
Chiều nay, khi hắn vừa kết thúc show diễn của mình, rời khỏi studio chợt bị bốn người đàn ông lạ mặt tới bắt lên xe đi mất.hoảng sợ, nhưng nghĩ tới mình là cậu út nhà họ Lục quyền thế vô biên, gan nở to ra, là gân cổ lên quát tháo om sòm:
"Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Mau thả tôi ra."
"Các người có biết tôi là ai không, tôi là con trai út nhà họ Lục đẩy. Khôn thì thả tôi xuống, nếu không để ba tôi biết được thì các người sẽ chết không toàn thây đâu."
"Chúng mày bị điếc à. Không nghe tao nói gì sao. Mau thả ra."
Chẳng qua mặc kệ hắn gào thét thế nào cũng chẳng đả động gì đến bốn người kia. Họ vẫn lạnh lùng như tượng.
Lục Khang Dụ điên tiết, tiếp tục gào. Bọn họ thấy điếc tai quá, nhét luôn miếng giẻ lau vào miệng hắn, không cho kêu nữa. Cái âm thanh to như loa phát thanh chỉ còn lại những âm thanh ư ử như chó bị mắc câu.
Xe chạy thật lâu. Cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ trong hẻm nhỏ. Lục Khang Dụ bị kéo vào trong ngôi nhà. Hắn vẫn không ngừng gào trong cổ họng, cho tới nhìn thấy người đang ngồi trong căn phòng nhỏ cũ kỹ nhưng khá sach sẽ. "Cậu Dụ, lâu không gặp vẫn nhớ ra tôi chứ?" Người nọ đang đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía cửa, cất giọng âm trầm.
Lục Khang Dụ nghe xong, lập tức im bặt, có tật giật mình mà chột dạ, mặt méo mó nhìn đối phương vừa quay lại. "...Ông chủ Linh?" Hắn chẳng phải là ông chủ Linh của sòng bài ngầm Quỷ Vương sao?
Đến lúc này, dù Lục Khang Dụ có ngu đến đầu thì cũng biết được rằng người muốn bắt hắn là người của ông chủ Linh đây.
Hắn chợt thấy tức giận khi nghĩ tới mình vừa bị đối xử như một con chó. Hắn ưỡn ngực, lấy lại phong thái của một cậu chủ, chỉ trích người nọ:
"Ông chủ Linh cứ nói đùa. Tôi làm sao có thể quên ông được chứ. Khi nãy tôi còn tưởng là kẻ nào bắt cóc mình cơ. Hóa ra là người của ông chủ Linh. Vậy mà tôi hỏi bọn chúng chẳng chịu nói năng gì. Nếu biết là ông chủ Linh muốn gặp tôi, thì tôi sẽ đến ngay mà. Đâu cần phải mời cách
khó coi như vậy." Nói gì thì hắn cũng là cậu út nhà họ Lục quyền thế, danh giá nhất nhì cái thành phố này đấy. Mấy ông Bí thư, chủ tịch thành phố còn phải nhìn vào nhà họ Lục mà nể mấy phần. Còn hắn chỉ là một ông chủ nhỏ của sòng bạc ngầm dưới đất hạ đẳng mà dám đối xử như vậy. Chẳng nhẽ không muốn tiếp tục sống trên cái đất này nữa hả?
Người đàn ông đẹp trai khoảng ngoài ba mươi tiến tới ngồi xuống ghế trước mặt, rung rinh bộ ria mép, không lộ ra tia khó chịu hay phật ý, còn cười hà hà:
"Chắc tại bọn họ sợ sau khi cậu biết muốn gặp tôi thì sẽ bỏ trốn. Cho nên mới cư xử lỗ mãng như vậy. Mong cậu đừng chấp nhặt. Mời cậu ngồi." Lục Khang Dụ nghe vậy mới hài lòng, vênh mặt hừ một tiếng, cao ngạo ngồi xuống cái ghế đối diện ông chủ Linh. Tỏ vẻ ta đây rộng lượng, nói: "Tôi cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nể tình ông chủ Linh, nên không truy cứu chuyện này. Không biết, ông chủ Linh tìm tôi có chuyện gì không?"
Lại còn mang hån tới cái nơi tồi tàn, bẩn thỉu như thế nữa. Hắn nhìn không gian cũ khí trong căn phòng mà cảm thấy ghê tởm.