Mặc dù Hàn Tương Trúc không quen với việc phải ở nhà cậu mình, nhưng chỉ cần qua hai ba ngày, vì mẹ và bà ngoại, cô bé sẵn sàng chịu đựng.
Cô bé dọn dẹp lại bàn trước cửa sổ một chút để chuẩn bị làm bài tập.
Nhưng mà, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bên cạnh chiếc xe trước cửa nhà cậu, qua ánh đèn sáng trưng trên cửa sổ lầu hai, cô bé lơ mơ nhìn thấy Triệu Kiên và chị họ Lưu Bối Nghiên.
Hai người ôm hôn nhau, hơn nữa động tác của Triệu Kiên rất không có chừng mực, suồng sã.
Cô bé nhanh chóng thu hồi tâm mắt, đóng rèm cửa lại, gò má có chút nóng lên!
Chị họ thật là táo bạo! Sao lại làm những việc đó ngay trước cổng nhà chứ. Chị ấy không sợ bị cậu mợ bắt gặp hay sao?
Cô bé cảm thấy hơi bị sốc, trong lúc bối rối, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô bé ngạc nhiên và nhìn lại, đó là cuộc gọi của Lục Vũ Tuấn.
Sau khi ổn định tâm trí một lúc, cô bé mới bấm vào nút nghe.
Giọng nói có chút tươi cười của Lục Vũ Tuấn truyền đến ở đầu dây bên kia: “Cô bé ngơ ngác, em thế nào rồi, em ngủ chưa? Sao buổi trưa không trả lời tin nhắn của anh!”
Không biết vì sao khi nghe thấy giọng nói của Lục Vũ Tuấn, Hàn Tương Trúc chợt cảm thấy nhớ cậu ta: “À, em, buổi chiều em với chị họ đi đến công viên ở Huyện Thủy Nguyên chơi, lúc đó không tiện trả lời tin nhắn!”
“Thật không? Chơi có vui không? Mọi người chơi trò gì vậy?”
ở đầu dây bên kia, Lục Vũ Tuấn vừa mới tắm xong, đang mặc đồ ngủ, một tay cầm điện thoại còn một tay lấy khăn lau mặt.
“Cũng không có gì, đi ngắm hoa và chơi xe đυ.ng”
Hàn Tương Trúc ngồi xuống bàn, mở vở bài tập toán ra.
Lục Vũ Tuấn đang lau mặt đột nhiên dừng lại hỏi: “Xe điện đυ.ng? Em cũng biết chơi hả? Chắc là không phải chứ!”
Tương Trúc từ nhỏ đã là một cô bé ngoan, nên có vẻ như cô bé hiếm khi đến những nơi như vậy để chơi.
Hàn Tương Trúc do dự nói: “À, lúc đó có một người bạn của chị họ dẫn em đi chơi!”
“Bạn bè? Là nam hay nữ?”
Đôi lông mày của Lục Vũ Tuấn khẽ nhếch lên.
Hàn Tương Trúc đang định trả lời, Lưu Bối Nghiên đột nhiên đẩy cửa bước vào, nhìn cô ấy vẻ hưng phấn: “Tương Trúc, Tương Trúc, số em thật là tốt!”
Hàn Tương Trúc đang nghe điện thoại đột nhiên giật mình, theo bản năng lấy sách giáo khoa che điện thoại. Không hiểu vì lí do gì mà cô bé không muốn chị họ của mình biết rằng mình đang nói chuyện điện thoại với Lục Vũ Tuấn.
Tuy nhiên, trong lúc hoảng loạn, cô bé quên mất rằng điện thoại vẫn chưa tắt.
Nghe âm thanh trong điện thoại, Lục Vũ Tuấn hơi nhíu mày, cô bé ngốc này đang làm gì vậy?
Lưu Bối Nghiên chạy tới trước mặt cô bé, cầm tay cô đầy phấn khích: “Tương Trúc, để chị nói cho em biết, Tống Hàn, em có biết không? Đó là anh họ của Triệu Kiên, người này trắng trẻo, cao gầy, là người mà hôm nay đã đưa chúng ta về nhà đó. Nhà cậu ấy có hai nhà máy sản xuất máy móc và một khách sạn, thực sự rất giàu có.