9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1646

“Chỉ có vậy thôi sao? Lục Minh Húc vẻ mặt ngạc nhiên, điều này cần phải lớn tiếng mời đối phương đến nhà bọn họ ăn cơm sao? Đúng là làm quá nên!

Lục Vũ Tháp sờ cằm nói: “Em thấy ăn cơm chỉ là một cái cớ, ánh mắt con bé nhìn rõ ràng là có chút thích tên này”

Lục Tấn Khang cũng gật đầu: “Quả thật là như vậy! Em gái chúng ta lớn rồi, không giữ được!”

Lục Vũ Bách cau mày đặt ra câu hỏi: “Thế nhưng, bố hình như có thành kiến với Mộ Dung Lăng Dạ này, nếu cậu ta vào nhà liệu có thể bị đồng chí Lục đuổi ra ngoài hay không!”

Lục Minh Húc nhìn Mộ Dung Lăng Dạ đã đi đến cửa lớn nhà họ Lục, thở dài: “Rất có khả năng như vậy, chờ đã, tên đó cõng cái gì vậy?”

Lúc này cậu bé mới nhìn thấy trên lưng Mộ Dung Lăng Dạ cõng một thứ màu đen, giống như, giống như đàn cello của Mộc Lam?

“Đó là…”Lông mày Lục Tử Đào khẽ nhíu lại.

“Đó là đàn cello của Mộc Lam!”Mấy thiếu niên nhà họ Lục cơ hồ là đồng thanh nói.

Lục Vũ Lý xắn tay áo lên: “Để em đi, thế nào mà tên này quyến rũ Vũ Tuệ không thành, lại muốn quyến rũ với Mộc Lam đây!

Lúc này cậu cũng bất chấp tình nghĩa của hai người khi còn bé, Mộc Lam và Vũ Tuệ chính là em gái ruột bảo bối nhất của cậu, bởi vì một Mộ Dung Lăng Dạ mà hai chị em nháo đảo ngược thành thù, cậu không ngại tự tay ném tên này ra khỏi nhà họ Lục.

Nhưng Vũ Tuê cái gì cũng không biết, rất vui vẻ, rất nhiệt tình mời Mộ Dung Lăng Dạ vào phòng khách của nhà họ Lục.

Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ lúc này đã ở trong phòng khách chờ anh ta.

Bọn họ ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc là vị khách như thế nào, lại có thể lọt vào mắt con gái bọn họ.

Mộ Dung Lăng Dạ cõng đàn cello của Mộc Lam dưới sự dẫn dắt của Vũ Tuệ, đi tới trước mặt Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, rất lễ phép cúi đầu chào hỏi: “Chào chú Lục, chào cô Mạc, chào các cậu!”

Nói xong anh ta xoay người bảo Đường Dũng mang quà mà anh ta đã chuẩn bị sẵn, đó là một bình rượu vang đỏ đắt tiền.

“Đây là một món quà nhỏ, mong chú Lục và cô Mạc không chê!”

Anh ta đặt tư thế của mình rất thấp, nhưng ánh sáng ở khóe mắt của anh ta đã quét hết một lần trong phòng khách, nhưng anh ta lại không tìm thấy người anh ta muốn nhìn thấy.

Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua rượu vang đỏ, ánh mắt dừng lại trên đàn cello sau lưng anh ta, thản nhiên mở miệng: “Cây đàn sau lưng cậu rất quen mắt đấy!”

Mộ Dung Lăng Dạ vội vàng thả đàn cello trên vai xuống, đang chuẩn bị giải thích!

Lục Vũ Bách ba bước thành hai bước từ sau lưng liền chạy đến trước mặt Lục Khải Vũ, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: “Bố, bố, cậu ta chính là Mộ Dung Lăng Dạ!”

Ánh mắt Lục Khải Vũ vốn không thân thiện, trong nháy mắt trở nên sắc bén, thanh âm lạnh lùng xa cách: “Cậu là Mộ Dung Lăng Dạ?”

Mộ Dung Lăng Dạ ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài mội tiếng, ông nội, ông thật đúng là muốn đem cháu hố chết rồi Bất quá bề ngoài anh ta vẫn vội vàng lấy lòng nói: “Đúng vậy, chú Lục, cháu chính là Mộ Dung Lăng Dạ, rất sớm ta đã nghe bố cháu nói qua chuyện anh dũng của chú và cô Hân Hy, cháu vẫn muốn đến thăm chú!”