9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1630

Ở ngoài rạp chiếu phim, Mộ Dung Lăng Dạ ngồi trên chiếc Maybach phiên bản giới hạn độc quyền của mình, môi mỏng khẽ mở: “Đi thôi, đến xưởng sản xuất dược phẩm”

Tùy tùng Đường Dũng ở bên cạnh có hơi sửng sốt một chút nói: “Cậu chủ, cậu không đi tìm cô gái đó nữa sao?”

Nghe thấy Đường Dũng nói vậy, Mộ Dung Lăng Dạ quay lại nhìn túi đàn Cello được đặt ở ghế sau xe.

Trong đầu anh ta lại xuất hiện một bóng người mặc một chiếc váy dài tay màu be với mái tóc bồng bềnh cùng với chiếc đàn Cello được đặt trên bờ vai mảnh mai của cô ấy.

Nếu như là trước đây, có người nói với anh ta là trên thế giới này có một loại tình yêu gọi là tiếng sét ái tình, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy người kia bị bệnh thần kinh.

Không thấu hiểu, hòa hợp thì rung động và tình cảm từ đâu mà có chứ?

Nhưng mà bây giờ anh ta lại thật sự tin vào câu nói của người kia rồi.

Cô gái đó, anh ta chỉ là nhìn cô ấy nhiều hơn một chút trong số đám người đông nghịt trên đường mà thôi, mỗi một động tác, mỗi một lời nói của cô ấy đều có thể chạm tới trái tim của anh ta.

Chưa bao giờ anh ta lại có ngờ rằng, câu chuyện hoang đường nhường này thế mà cũng xảy ra trên người Mộ Dung Lăng Dạ.

Nhưng mà, bây giờ đúng là trong lòng cậu như đang phát điên muốn gặp cô gái ấy, muốn nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, muốn cùng cô ấy trò chuyện thật vui vẻ.

Vừa mới một tiếng trước lúc anh ta đi ra khỏi khách sạn chuẩn bị rời khỏi đây, anh ta đi dạo trên đường phố Hà Thành một lát, thuận tiện cũng mua quà về cho mấy người bạn bên Châu Âu luôn.

Sau đó, vừa bước ra ngoài vài bước, anh nhìn thấy một nhóm người đang đứng vây quanh chỗ đèn giao thông trước mặt, nghe họ răng có một đứa trẻ chạy vượt đèn đỏ và bị ô tô đυ.ng trúng.

Anh ta vốn không có hứng thú với mấy chuyện thế này.

Tuy nhiên, lúc vô tình ngước mắt nhìn lên thì thấy một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài tay nhã nhặn màu be, sau lưng vẫn đang đeo chiếc đàn vi-ô-lông.

Sau khi chạy đến, cô ấy lớn tiếng yêu cầu những người xung quanh nhường đường, sau đó đặt cây đàn của mình sang một bên, bước đến và ôm lấy cậu bé bị gãy chân đang khóc hu hu.

“Đừng sợ, đừng sợ, có chị ở đây rồi!”

Dù đám người ồn ào nhưng anh ta vẫn nghe rõ giọng nói ngọt ngào của cô gái.

Sau đó, nhìn xuyên qua đám đông, anh nhìn thấy cô đang gọi điện thoại.

Anh ta tưởng cô ấy chỉ là thông báo cho những người ở trung tâm cấp cứu, nhưng điều anh không ngờ là sau cuộc điện thoại, cô gái mảnh mai ấy lại bất ngờ bế cậu bé sáu bảy tuổi lên của một chiếc Rolls-Royce đỗ cách đó không xa.

Trong lúc gấp gáp, chiếc đàn vi-ô-lông của cô ấy đã bị bỏ quên ở bên đường.

Khi cô gái quay người bế cậu bé lên, anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết của cô ấy, hoàn toàn năm ngoài sự tưởng tượng của anh ta về vẻ đẹp của con gái.

Trong một khoảnh khắc, tim anh ta đập loạn xạ.

Cảm giác như chân tay đang vô thức đi về phía cô gái.

Anh ta muốn được biết cô ấy, điên cuồng muốn quen cô ấy.

Nhưng đã trễ một bước, cô gái lên xe đi mất.

Vì vậy, anh ta đã quay lại lấy chiếc vi-ô-lông mà cô ấy bỏ quên.

Anh ta bắt một chiếc xe và yêu cầu tài xế đuổi theo chiếc xe của cô gái, chắc họ sẽ đến bệnh viện, nhưng tài xế ngu ngốc đã để mất dấu chiếc xe đó ở cổng rạp phim Oscar.

Bực mình chỉ muốn mắng tên tài xế đó, nhưng anh ta bất ngờ nhìn thấy chiếc Rolls-Royce dừng ngay ở bãi đậu xe ngay lối vào rạp phim.