“Tôi và cô ấy từ năm lớp mười đã là bạn cùng lớp, chúng tôi cũng đã tính là bạn tốt. Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ là đã làm chuyện mà một người bạn tốt nên làm mà thôi. Ngược lại là cậu, vẫn luôn tự coi mình là anh trai của Tương Trúc, nếu đã như vậy, tôi vừa rồi đã cứu Tương Trúc, cậu nên cảm ơn tôi, chứ không phải là dựa vào thân phận của cậu, nghênh ngang kiêu ngạo như vậy!”
Dương Phúc vẫn luôn lịch sự nho nhã vậy mà dám trực tiếp đối mặt với cậu ba nhà họ Lục, còn nói ra những lời có ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, chuyện này làm những học sinh đang xem náo nhiệt xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Tên nhóc Dương Phúc hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao?
Vậy mà lại dám nói chuyện với cậu ba nhà họ Lục như vậy!
Lục Vũ Tuấn nhìn chằm chằm cậu ta mấy giây, trên khuôn mặt lạnh lùng nho nhã một mảnh lạnh lẽo, ai cũng không biết cậu ba nhà họ Lục này lúc này đang nghĩ cái gì.
Hàn Tương Trúc có chút lo lắng, kéo kéo góc áo Lục Vũ Tuấn: “Anh Vũ Tuấn, vừa rồi thật sự là may mà có Dương Phúc, các anh đừng cãi nhau nữa được không?”
Lục Vũ Tuấn cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của người trong lòng, khoé mắt tràn ra một tia dịu dàng, giơ tay xoa xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng cưng chiều: “Vừa rồi không có doạ đến em chứ?”
Hàn Tương Trúc lắc lắc đầu: “Không có!”
“Vậy thì tốt, em với Uông Liên về kí túc xá trước đi! Anh và Dương Phúc nói chuyện một chút!”
Nói xong, cậu đẩy Hàn Tương Trúc đến trước mặt Uông Liên.
“Anh Vũ Tuấn, chuyện này thật sự không liên quan đến Dương Phúc! Cậu ấy chỉ là tình cờ cứu em mà thôi!”
Cô có chút không yên tâm, kéo lấy tay Lục Vũ Tuấn lại giải thích lần nữa.
Cô lúc này có chút nghĩ không ra, rõ ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ mà thôi, tại sao hai người con trai này lại cứ muốn làm chuyện trở nên phức tạp như vậy chứ!
Lục Vũ Tuấn võ võ vai cô cười an ủi: “Tương Trúc, không có chuyện gì đâu. Cậu ta vừa rồi đã cứu em, anh Vũ Tuấn là muốn đi cảm ơn cậu ta thôi”
“Thật sao? Anh không lừa em sao?”
Hàn Tương Trúc vẻ mặt hoài nghĩ.
“Đồ ngốc, anh Vũ Tuấn có khi nào từng lừa em chứ! Nhanh chóng trở về với Uông Liên đi!”
Nói xong, cậu lại nhẹ nhàng đẩy cô một chút.
Hàn Tương Trúc bất đắc dĩ, chỉ đành trở về kí túc xá với Uông Liên, chẳng qua sau khi đi ra được vài bước, cô lại không yên tâm quay đầu lại dặn dò: “Anh Vũ Tuấn, các anh nhất định không được cãi nhau đâu đấy!”
Lục Vũ Tuấn cười vẫy vẫy tay với cô, đảm bảo: “Yên tâm đi, chúng ta không cãi nhau!”
Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô biến mất trong màn đêm dưới lầu, Lục Vũ Tuấn mới quay đầu nhìn về phía Dương Phúc: “Chúng ta đến sân luyện tập đi dạo đi!”
Dương Phúc sửng sốt một chút: “Đến sân luyện tập?”
Lúc này, thời gian đã gần đến chín rưỡi tối, đèn đường trên sân luyện tập của trường học sớm đã tắt từ lâu, không một bóng người rồi.
Lông mày Lục Vũ Tuấn bất tri bất giác dương lên một chút: “Thế nào? Không dám đi?”
Dương Phúc hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm: “Có gì mà không dám chứt Đi!”
Sau khi nói xong, cậu ta dẫn đầu quay người đi xuống dưới lầu.
Lục Vũ Tuấn nhìn bóng lưng của cậu ta, khoé miệng nhếch lên, cũng đi xuống theo.
Sân luyện tập Trường trung học Nham Hoa nằm ở phía tây trường học, ngăn cách một con đường chính với khu dạy học.
Lúc này, bóng đèn đường xung quanh sân luyện tập đều đã tắt, chỉ có ánh sáng yếu ớt của cửa sổ khu dạy học truyền lại.
Trên sân luyện tập rộng lớn lúc này sớm đã không một bóng người, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng gió thu thổi qua lá cây.