Mấy đứa nhỏ giống như những con bướm vừa chui khỏi kén, nô đùa vui vẻ trong vườn cây ăn quả.
Trên cánh đồng, Bảo Châu đang khom lưng ra sức hái hoa dại nghe thấy tiếng nói thì lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng Lục Tấn Khang trong cánh đồng màu vàng óng.
“Anh Tấn Khang, anh Tấn Khang!“ Cô bé sải đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Lục Tấn Khang.
Thế nhưng cô bé vừa mới đứng dậy thì một cô bé khác vẫn chăm chú hái hoa dại chơi đùa bên cạnh đột nhiên đẩy cô bé một cái thật mạnh từ phía sau, Bảo Châu không để ý nên trực tiếp nằm sấp xuống mặt đất, trên miệng dính đầy bùn đất và cỏ dại.
Cô bé là con gái của mẹ kế của Bảo Châu tên Tôn Mỹ Dao, lớn hơn Bảo Châu một tuổi, năm nay năm tuổi.
Nhìn thấy cả người Bảo Châu nhếch nhác, trong miệng toàn cỏ dại thì Tôn Mỹ Dao vui vẻ nở nụ cười: “Diệp Bảo Châu, em là heo sao? Đến cỏ dại mà em cũng ăn à
Khó khăn lắm Bảo Châu mới từ trên mặt đất đứng dậy, quay đầu lại chỉ tay vào Tôn Mỹ Dao: “Chị, rõ ràng là chị đẩy em mài”
Tôn Mỹ Dao trừng mắt, bước lên phía trước, ỷ vào ưu thế chiều cao mà dùng sức đẩy Bảo Châu một cái, vênh váo hung hăng nói: “Chị đẩy em à? Diệp Bảo Châu, con mắt nào của em thấy chị đẩy em? Chính anh không cẩn thận nên mới bị ngã, sao lại đổ lỗi cho chị?”
Bảo Châu bị con bé đẩy một cái, suýt chút nữa lại bị ngã tiếp.
Cô bé đứng thẳng lưng: “Chị ơi, lần này là chị đẩy em đó, em thấy rõ ràng!”
Tôn Mỹ Dao thấy cô bé dám cãi lại thì đưa tay dùng sức đẩy cô bé một cái, vẻ mặt vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chị cứ đẩy em đấy thì sao? Có giỏi thì em cũng đẩy chị đi!”
Mặc dù Tôn Mỹ Dao chỉ lớn hơn Bảo Châu một tuổi nhưng còn cao.
hơn Bảo Châu nửa cái đầu, dáng người cũng to lớn hơn Bảo Châu.
Bảo Châu lại bị con bé đẩy như vậy thì trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.
Liên tục bị đẩy mấy lần làm cô bé thấy rất không cam lòng, từ trên mặt đất đứng lên, dồn hết sức lao vào người Tôn Mỹ Dao.
Tôn Mỹ Dao cũng không ngờ cô bé sẽ đánh trả nên không đề phòng, bất ngờ bị Bảo Châu đυ.ng ngã ngồi trên mặt đất.
Lần này thì không đơn giản nữa rồi, Tôn Mỹ Dao nhìn mẹ mình ở phía xa rồi gào khóc ăn vạ.
“Mẹ, mẹ mau tới đây, em ấy đánh con rồi, em ấy đánh con”
Mẹ của Tôn Mỹ Dao tên là Mã Tư Khiết, hai năm trước chồng của cô ta xảy ra tai nạn chết, cô ta dắt theo con gái là Tôn Mỹ Dao. làm việc ở Hà Thành thì gặp được Diệp Minh Quân, sau đó liền theo Diệp Minh Quân, sau đó liền đi theo Diệp Minh Quân đến La Trại Câu.
Nửa năm trước hai người họ đi đăng ký kết hôn, sau đó Mã Tư Khiết mang thai, hai tháng trước mới tổ chức đám cưới.
Lúc này, Mã Tư Khiết đang đào rau dại với Lý Cẩm Lan ở cách đó không xa, tháng ba chính là mùa các loại rau dại mọc lên điên cuồng.
Mã Tư Khiết nghe thấy con gái khóc thì vội vàng ném cái xẻng trong tay đi rồi sải bước qua đó.
“Mỹ Dao, con làm sao vậy?” Cô ta đau lòng kéo con gái lên.
Tôn Mỹ Dao chỉ vào Bảo Châu rồi nói: “Là em ấy, em ấy cố tình đẩy con ngã”
Bảo Châu ngẩng đầu lên: “Là chị ấy đẩy con ba lần trước cho nên con mới trả đũa.”
“Trả đũa? Diệp Bảo Châu, con to gan quá nhỉ? Lại dám đánh cả chị gái, xem hôm nay dì có dạy dỗ con một trận nên thân không” Mã Tư Khiết nói rồi thô bạo kéo Bảo Châu đến trước mặt, không nói hai lời liền đánh cô bé.
Cái tát của người lớn mang theo sự tức giận đánh lên người Bảo.
Châu mới bốn tuổi làm cô bé đau đến mức thoáng chốc giàn giụa nước mắt, nhưng cô bé vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu lên giải thích: “Là chị ấy đánh con trước. Chị ấy đánh con trước”