9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1391

Lúc rời đi, Lục Vũ Bách không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ xuống tay ác quá đi mất! Cái mông này của con thứ hai làm sao mà đi học được!”

Sau khi mấy đứa trẻ nghịch ngợm rời đi, Lục Khải Vũ vươn tay ôm Mạc Hân Hy vào lòng.

“Bà xã, đừng giận nữa! Bọn chúng vẫn còn nhỏ, đợi khi nào lớn một chút thì tốt rồi!” Anh an ủi Mạc Hân Hy, đồng thời cũng là an ủi chính mình.

Mạc Hân Hy mệt mỏi dựa vào lòng anh: “Em không muốn đánh chúng, chỉ là nếu không đánh đau và dạy chúng một bài học, chúng sẽ không bao giờ nhớ”

“Anh biết, bà xã, em làm đúng lắm, anh ủng hộ em. Là anh không tốt, vốn người làm bố như anh nên đánh chúng, nhưng chúng chỉ mới bảy tám tuổi. Anh sợ mình không khống chế được sức lực, đánh bọn nhỏ bị thương” Lục Thần Húc lúc này cũng rất mệt mỏi, hiện giờ chỉ nghĩ đến cảnh Thạch Thiên Bằng lái xe đâm vào bọn chúng, anh đã cảm thấy rất nghẹt thở.

Mấy đứa nhỏ này đúng là thiếu đòn!

Hai vợ chồng cứ ngồi ôm nhau như vậy trên ghế sô pha trong phòng làm việc, một lúc sau, Mạc Hân Hy mới đứng dậy nói: “Đi thôi, em đi nhờ Lưu Mãn mang đến cho chúng một ít thuốc giảm đau.”

Lục Thần Húc không nhịn được khẽ cười: “Bà xã à, cuối cùng em vẫn không nỡ đấy thôi!”

Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh: “Chúng đều là con trai em, lẽ nào em lại không đau lòng?”

Lục Khải Vũ ngừng cười, nghĩ đến những việc các con mình đã làm, lại thở dài một hơi: “Tất nhiên anh cũng rất đau lòng, để anh đi bôi thuốc cho Nhị Bảo và Lục Bảo, tiện thể nói chuyện cùng bọn chúng”

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, hai vợ chồng gọi Đại Bảo Lục Minh Húc tới, đầu tiên tán thành cách xử sự lần này của cậu, không tham gia vào hành động mạo hiểm vô lý của đám Nhị Bảo, trái lại còn ở nhà chăm sóc em gái.

Sau đó, hai vợ chồng sâu xa nói với Lục Minh Húc: “Con là anh cả, là con cả, là tương lai và hy vọng của nhà họ Lục sau này, bố mẹ hy vọng sau này con có thể gánh vác trách nhiệm của anh cả, là tấm gương cho em trai và em gái, hơn nữa còn phải giám sát mọi hành động của các em, nếu có gì bất thường thì lập tức báo cáo.”

Lục Minh Húc chớp chớp mắt: “Bố, mẹ, nhiệm vụ bố mẹ giao cho con nặng quá, con không bảo đảm rằng mình có thể làm tốt, dù sao con cũng chỉ lớn hơn các em vài phút thôi!”

Lục Khải Vũ vỗ vai Lục Minh Húc: “Đại Bảo, bố tin con nhất định có thể làm!”

Lục Minh Húc lảo đảo: “Được ạ, bố, con sẽ cố gắng hết sức”

Ngày thứ hai là ngày Lục Khải Dã cùng Lưu Cửu Nhạ cử hành hôn lễ.

Người nhà họ Lục vui vẻ tụ tập ở khách sạn Nguyệt Tú, lần này không quá đề cao mà chỉ mở tiệc mời một số bạn bè có quan hệ tốt đến.

Có điều các nhà báo của cánh truyền thông sau khi nghe tin này đã tập trung ở cổng khách sạn Nguyệt Tú từ sáng sớm.

Khi chín bảo bối đáng yêu của nhà họ Lục xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều phải ồ lên, danh tiếng trực tiếp lấn át cô dâu chú rể.

Sáng sớm Lục Khải Vũ đã đến huyện Đông Tân đón Tứ Bảo Lục Vũ Tháp và cái đuôi nhỏ Đào Nhỏ của cậu tới đây.

Lúc này, chú rể Lục Khải Dã nhìn thấy tiêu điểm của giới truyền thông trong nháy mắt chuyển sang chín bảo bối đáng yêu, anh ấy có chút không vui: “Mấy đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời kia thì có gì hay ho mà chụp, hôm nay anh mị nhân vật chính của hôn lễ, anh đẹp trai thế này, ăn ảnh hơn bọn chúng”

Lưu Cửu Nhạ cười rộ lên: “Khải Dã, anh là chú hai của bọn chúng, sao có thể giận cháu trai của chính mình?”

Lục Khải Dã nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Lưu Cửu Nhạ trong chiếc váy cưới, đưa tay vuốt ve bụng dưới của cô ấy: “Bé con, bố không phải là người nhỏ nhen như vậy đâu!”

Vì Lưu Cửu Nhạ đang mang thai nên quá trình tổ chức đám cưới được giản lược hết mức.

Sau khi tiệc cưới bắt đầu, Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách mỗi người gặm một cái đùi gà.