“Tuần trăng mật của Lý Duy Lộc và Tô Cẩm, Long Uy và Liễu Thanh Y đã kết thúc, từ ngày mai bọn họ bắt đầu đi làm lại rồi. Em yên tâm, anh sẽ bảo Lý Toàn ngay lập tức sắp xếp điều tra Lâu Văn Vũ cùng Phó Sâm”
“Có điều, dạo này anh nên cẩn thận một chút, tuyệt đối không được đi gặp Mộ Dung Lãnh Nhu một mình”
Cuối cùng, Mạc Hân Hy lại cẩn thận dặn dò anh thêm một lần nữa.
Lục Khải Vũ cũng không từ chối: “Sao thế bà xã, em vẫn cho rằng Mộ Dung Lãnh Nhu sẽ vì chuyện của hai mươi năm trước mà ra tay cướp chồng em sao?”
Thấy anh vẫn không tin suy đoán của mình, Mạc Hân Hy đẩy anh ra: “Lục Khải Vũ, em nói cho anh biết, chỗ Lý Toàn đã điều tra ra được, cái máy nghe lén trong nhà chính là do Vệ Bình lợi dụng Tô Cẩm đặt ở đó.
Mà người có thể mua chuộc được Vệ Bình chỉ có thể là tên thân tín Thạch Thiên Bằng của Mộ Dung Lãnh Nhu thôi “Cô ta chắc chắn đã nghi ngờ anh, chú ý đến anh từ lâu rồi. Tốt nhất anh cứ nên cẩn thận chút cho em, tránh bị nghi ngờ! Nếu anh để em biết được anh và cô ta có gì đó, em sẽ khiến anh trả giá đắt đó!” Cô giả vờ bóp cổ Lục Khải Vũ, đe dọa anh.
Lục Khải Vũ cười khẽ, đè cô xuống dưới người mình lần thứ hai, anh hôn nhẹ cô một cái: “Bà xã, em yên tâm đi. Anh không có hứng thú với loại phụ nữ lạnh như băng như Mộ Dung Lãnh Nhu. Đời này của Lục Khải Vũ anh chỉ thích người như em, cô gái nhỏ bên ngoài hung dữ nhưng bên trong mềm mại nhiệt tình”
“Lục Khải Vũ, anh bảo ai bên ngoài hung hãn đấy hả!” Tiếng kêu của Mạc Hân Hy cuối cùng cũng bị nụ hôn nồng nàn của Lục Khải Vũ chặn lại.
So với tâm trạng hạnh phúc ôm ấp bà xã của Lục Khải Vũ, tình cảnh của cậu hai nhà họ Lục thê thảm hơn nhiều.
Lúc chú Mãnh lái xe đưa anh ta đến phòng khám nhà họ Tôn thì đã chín giờ tối. Ngoại trừ các bác sĩ có ca trực thì những người khác đều đã nghỉ làm rồi.
Anh ta chưa từng đến phòng khám nhà họ Tôn bao giờ nên nhân viên bên trong cũng không nhận ra anh ta.
Bởi vậy anh ta phải chứng minh thân phận, rồi lại xin bác sĩ trực ca cả buổi người ta mới chịu ra đằng sau thông báo cho Lưu Cửu Nhạ.
Cậu hai nhà họ Lục ôm hy vọng chờ hơn mười phút, cuối cùng lại chờ được tin Lưu Cửu Nhạ nói anh ta là kẻ lừa đảo, không biết anh ta là ai.
Bác sĩ lập tức đuổi cậu ta ra khỏi phòng khám.
Chú Mãnh đã lái xe về Hà thành rồi. tôi thật sự là chồng của Lưu Cửu Nhạ mà. Hai chúng tôi cãi nhau vì chút chuyện hiểu lầm nên cô ấy mới cố ý nói là không biết tôi: Nói xong, anh ta đặt bát mì ăn liền lên bàn: “Anh có nước nóng không cho tôi xin một ít với. Tôi đến tìm Cửu Nhạ nên chưa kịp ăn tối đây! Giờ đói bụng không chịu được.”
Vị bác sĩ trực ca đó cũng là đàn ông, nhìn anh ta như vậy thì hơi đồng cảm, chỉ chỉ chỗ ngoài hành lang: “Cuối hành lang có ấm đun nước nóng ấy”