Lục Tấn Khang lườm cậu một cái, thanh âm nhàn nhạt: “Anh cả, anh muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có đùa cợt kiểu như vậy”
Lục Minh Húc cười cười, sau đó nhìn mấy anh em còn lại một chút: “Tất cả mọi người rất hiếu kì, đứa mắc chứng ưa sạch sẽ như em, vì sao lại để ý đến bé gái tên là Diệp Bảo Châu kia như vậy. Em vậy mà lại không chê cô bé bẩn, còn rửa tay, rửa mặt cho cô bé. Điều này quá là không phù hợp với tính cách và phong cách của em chút nào!”
Lục Minh Húc hỏi vấn đề này một chút, không chỉ có đám nhóc con dựng lỗ tai lên nghe, mà ngay cả vợ chồng Lục Khải Vũ cũng nghiêng tai nghe lén.
“Em ấy không có mẹ, rất đáng thương!” Đám người này đợi nửa ngày, mới nghe được một câu trả lời như vậy trả lời, đều có chút mất hứng thú.
Lục Vũ Lý trực tiếp nằm trên người Lục bảo: “Ngưng, anh còn tưởng rằng là vì lý do gì nữa chứ, trên thế giới này mấy em bé không có mẹ nhiều lắm, sao không thấy em đi làm nhân viên tình nguyện đi.”
Lục Tấn Khang trầm mặc hồi lâu còn nói thêm: “Em ấy làm cho em nhớ tới em cùng Lục bảo khi còn bé, bọn em ba tuổi đi theo anh Long Uy đến nhà họ Long, cũng không có mẹ, những ngày trôi qua thật sự chẳng tốt đẹp chút nào!”
“Cho nên, em mới muốn giúp cô bé, không muốn để nó giống như em, bị những người khác ức hϊếp!”
Vợ chồng Lục Khải Vũ vẫn luôn nghiêng đầu lắng nghe các con nói chuyện, khi nghe những lời này của con, trong lòng cảm thấy ê ẩm một trận”
“Ngũ bảo, thật xin lỗi, đều là là bố mẹ không tốt, để cho các con phải chịu khổ” Lục Khải Vũ nắm chặt tay Mạc Hân Hy, xin lỗi con trai.
Lục Tấn Khang ngẩng đầu nhìn bọn họ, thoải mái cười cư:, mẹ, tất cả đã là chuyện quá khứ. Hiện tại con cùng Lục bảo đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc!”
Bé mập mạp Lục Tử Bách rốt cục nhẫn nhịn không được đẩy Lục Vũ Lý đang dựa vào người mình ra: “Bảo Châu em ấy là đi sống chung với bà nội ruột của mình đó, làm sao có thể bị người ta ức hϊếp. Em thấy đây là do anh nhìn thấy em gái nhà người ta dáng vẻ mềm mại đáng yêu, thích cô bé rồi thì có!”
Lời nói của Tiểu Bạng Lục làm cho mọi người cực kỳ kinh sợ!
Sau đó tất cả mọi người đều sáp đến gần nó.
Ánh mắt nó trừng một cái lại nói: “Mọi người đều nhìn con như vậy để làm gì chứ? Chẳng lẽ con đã nói gì sai sao?”
Lục Khải Vũ khế thở dài: “Lục bảo, các con mới bảy tuổi, cô bé kia cũng chỉ mới có ba tuổi, con có biết cái gì là thích hay không?”
Lục Tử Bách nghiêng đầu nghĩ: “Ý con nói thích tựa như là con thích mấy em gái vậy, nhìn thấy đồ chơi đẹp thì muốn cùng chơi với bọn nó, có đồ ăn ngon cũng muốn cho bọn nó ăn cùng. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”
Sau đó, nó lại nhìn Lục Tấn Khang một chút nói bổ sung: “Anh năm nhất định là vì gần đây ba em gái đều không cùng chơi với anh ấy, đều thích Bạch Ức Chi, cho nên mới nghĩ đến việc sẽ tìm thêm một em gái nữa chơi cùng. Bố, mẹ, hai người tuyệt đối không thể đem cô bé Bảo.
Châu đó mang về nhà chúng ta! Con còn muốn chơi chung với anh năm đó!”
Sau khi nói xong, nó ôm lấy cánh tay Lục Tấn Khang: “Anh năm, không có em gái chơi cùng cũng không sao cả, về sau em, người em trai này sẽ chơi cùng với anh!”
Lục Tấn Khang vô cùng ghét bỏ nhìn em trai của mình một chút, đẩy nó ra: “Tránh qua một bên chơi đi, ai muốn chơi chung với em chứ”
Lục Vũ Lý cười trêu chọc nói: “Đúng vậy, Tiểu Bang Lục, em cũng không phải là em gái nhỏ mềm mại đáng yêu, ai muốn cùng chơi đùa với một tên nhóc béo như em chứ?”
Tiểu Bạng Lục cực kỳ uất ức nhìn về phía bố mẹ mình: “Mẹ, các anh trai đều ức hϊếp con!”
Lục Vũ Tuấn nhanh chóng đến an ủi nó: “Lục bảo, không sao cả, anh ba chơi với em nhé!”