Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ liếc nhìn nhau, đều rất khó hiểu về hành động khác thường của đứa con trai thường ngày rất lạnh lùng.
Tuy nhiên, nếu con trai đã đưa ra yêu cầu, hơn nữa việc giúp đỡ người khác làm niềm vui là việc tốt, với tư cách là bố mẹ, bọn họ đương nhiên sẽ không phản đối.
Để cho mấy đứa con suốt ngày được nuông chiều trong phòng ấm nệm êm này làm chút công việc đồng áng, trải nghiệm một chút cuộc sống nông thôn, cũng xem như là một cách giáo dục rất tốt.
Vì thế nên hai vợ chồng gật gật đầu.
“Đại Bảo, mấy đứa tụi con giúp bà nội Bảo Châu thu hoạch xong hết những quả hồng này. Nếu như biểu hiện tốt, sau này bố sẽ thường xuyên đưa các con đến đây chơi.”
“Đến lúc đó, các sườn đồi, ngôi làng ở đây đều trồng đầy cây ăn quả. Vào mùa xuân, hoa đào, hoa lê, hoa táo đều nở rộ, vô cùng thích hợp để du xuân” Mạc Hân Hy bổ sung thêm.
Lục Vũ Lý là người đầu tiên chạy đến giống như một chú khỉ nhỏ lanh lợi, rất nhanh nhẹn liền leo lên trên cây hồng, sau đó trực tiếp đưa tay ra hái quả hồng đỏ mọng trên đỉnh đầu.
Kết quả là quả hồng chín đỏ mọng, mềm nhữn, cậu bé dùng lực quá mạnh, trực tiếp bóp nát quả hồng. Chất lỏng dính dính nhờn nhờn ở trong chảy ra.
“Đây là loại trái cây gì vậy hả? Sao mà vừa chạm vào đã nát rồi, chắc không phải thối rồi chứ?”
Cậu bé từ nhỏ đã luôn sống ở châu Âu vẫn chưa từng thấy và ăn quả hồng!
“Đây là quả hồng, ăn rất ngọt, anh ném nó như vậy thật là tiếc quá đi!” Sau khi Bảo Châu nói xong, trực tiếp chạy tới nhặt lên quả hồng mà Lục Tấn Khang vừa ném xuống, quả hồng rớt trên lá cây, sắp được đưa vào miệng.
Lục Tấn Khang vội vàng giật lấy quả hồng trên tay cô bé, ném ra nơi xa hơn, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Bảo Châu, quả này bẩn rồi không ăn được, ăn vào sẽ bị đau bụng.”
Bảo Châu bu cái miệng nhỏ nhắn, uất ức nhìn cậu bé: “Anh Vũ Lý, không có bẩn lắm. Nó không có rơi xuống đất, mà là rơi trên lá cây, không có bẩn”
“Bảo Châu, em đói bụng chưa?” Lục Tấn Khang cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
Lục Vũ Bách đứng bên cạnh cách cậu bé không xa bắt đầu lý sự nói: “Anh năm chúng ta lớn lên cùng nhau. Anh ấy chưa bao giờ dịu dàng và kiên nhẫn nói chuyện với em như vậy? Cô gái nhỏ bẩn thỉu này, dựa vào cái gì chứ?”
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu bé rất khó chịu, bước tới kéo cánh tay của Lục Tấn Khang, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, oan ức nói: “Anh Năm, em cũng đói rồi.”
Lục Tấn Khang thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, rất qua loa nói: “Đói, không phải trên cây có quả hồng sao? Ngoài ra, đằng kia còn có cây táo. Em muốn ăn thì tự mình đi hái là được rồi, kêu anh làm cái gì?”
Lục Vũ Bách nhìn Mạc Hân Hy với vẻ mặt uất ức: “Mẹ ơi, mẹ xem anh năm kìa, anh ấy đối với người ngoài còn tốt hơn cả đối với đứa em trai ruột như con”
Mạc Hân Hy còn chưa nói gì, Lục Vũ Lý đang trèo trên cây lại giống như là đã phát hiện ra một châu lục mới, phấn khích hét lên: “Lục Bảo, Lục Bảo, quả này thật là ngọt, rất ngon luôn. Em mau lên đây, anh hai cũng hái cho em một quả”
Hóa ra Lục Vũ Lý vừa rồi sau khi nghe thấy những lời của Bảo Châu nói, đã lặng lẽ dùng lưỡi liếʍ phần nước còn sót lại trên lòng bàn tay, quả đúng là rất ngọt.
Vì vậy, cậu bé nhanh chóng hái một quả hồng đỏ đỏ mềm mềm, bẻ ra và nếm thử một miếng, quả nhiên rất ngọt và ngon.
Đứa nhóc ham ăn Vũ Tuệ, vừa nghe thấy liền nhanh chóng chạy đến dưới cây rồi hét lớn với Lục Vũ Lý: “Anh hai, anh hai, hái cho em một quả nữa”