Nhà họ Mã là người đứng đầu Tam Phòng, rất nhiều chuyện phải dựa vào quan hệ với nhà họ Vương.
Lúc trước sở dĩ chú ba chuyển nhượng cổ phần lại cho anh ta, cũng là bởi vì anh ta đánh bạc thiếu nợ, vợ của anh ta muốn ly hôn, vì để giữ cô Vương này lại, chú ba của anh ta rơi vào đường cùng, mới chuyển nhượng cổ phần.
Lúc này, Mã Ninh vừa nghe thấy vợ anh ta muốn ly hôn, tranh thủ thời gian bò qua ôm lấy mắt cá chân của cô ta: “Vợ à, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh lần này đi. Đều là do người phụ nữ kia dụ dỗ anh, là cô ta câu dẫn anh trước.”
Cô Vương không chút lưu tình đá văng anh ta, sau đó nhìn về phía Lý Duy Phúc: “Đồng chí cảnh sát, phiền anh nhanh chóng dẫn anh ta đi, ở chỗ tôi còn rất nhiều chứng cứ anh ta trốn thuế, tham ô! Chặp nữa sẽ phái người đưa qua cục cảnh sát cho anh”
Sau khi nói xong cô Vương không nhịn được mà đá Mã Ninh thêm một cái: “Anh có thể đi tìm cô bồ nhí đến cứu anh, à đúng rồi, không phải anh đã nịnh bợ được nhà họ Mộ Dung rồi sao, thật ra nếu mà không gọi được thì có thể kêu Mộ Dung Lãnh Nhu tới cứu anh!”
Sau khi nói xong, cô ta đứng dậy nói với các chàng trai phía sau: “Các anh em, đi thôi, hôm nay coi như cho anh ta một bài học trước, từ bây giờ trở đi, anh ta không còn quan hệ gì với nhà họ Vương chúng ta nữa”
Đang trốn ở một góc trong bữa tiệc, Mộ Dung Lãnh Nhu đã theo dõi tất cả mọi chuyện lúc này mới chậm rãi đứng dậy, tất cả mọi người đều không hề để ý đến cô ta, lúc này cô ta đã dẫn Thạch Thiên Bằng rời khỏi bữa tiệc.
Sau khi ra ngoài, đến chỗ để xe lúc chuẩn bị lên xe, Thạch Thiên Băng cúi đầu tự trách mình nói: “Cô Ba, xin lỗi, em không ngờ anh Mã Ninh lại không đáng tin cậy như vậy”
Mộ Dung Lãnh Nhu nhếch mép, lạnh lùng: “Vấn đề không phải là Mã Ninh, là do chúng ta lúc đầu đã coi thường đối thủ, Mạc Hân Hy và Lục Thần Húc còn mưu mô hơn so với tưởng tượng của chúng ta” Thạch Thiên Bằng ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt anh ta, ý định gϊếŧ người hiện lên: “Thế có cần sắp xếp cấp dưới..” Anh ta làm hành động nhổ cỏ tận gốc. Mộ Dung Lãnh Nhu trợn mắt: “Không có sự cho phép của tôi, tạm thời anh không được động vào bất kỳ ai trong nhà họ Lục”
“Anh cần phải biết rằng, trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta chính là để xưởng thuốc được thuận lợi khai trương, làm ra thành tích tốt, lấy được sự ghi nhận của ông nội tôi”
“Chuyện bãi công ở công trường bên kia thế nào rồi? Cậu đã liên hệ với Nguyễn Hồng Nhung chưa?”
Ánh mắt Thạch Thiên Bằng rũ xuống, giấu đi tất cả biểu cảm, cung kính nói: “Đã liên hệ rồi. Cuối tháng này tất cả công trình đều hoàn thành. Những thiết bị Lư Bạch Khởi đặt mua trước đó sẽ được giao đi đúng hạn. Tất cả các thủ tục liên quan đang được Nguyễn Hồng Nhung tìm người xử lý”
Ngoài ra, cô ta còn đang tìm người nhờ quan hệ, chuẩn bị cứu Lư Bạch Khởi ra khỏi nhà tù.
“Lư Bạch Khởi không phải đã bị tuyên án tù rồi sao? Có áp lực và quan hệ của nhà họ Lục ở đó, sao cô ta có thể cứu Lư Bạch Khởi ra ngoài được chứ?” Mộ Dung Lãnh Nhu không khỏi có chút kinh ngạc.
Nếu như Nguyễn Hồng Nhung có thể cứu Lư Bạch Khởi ra ngoài, có thể thấy rằng cô ta có chút thủ đoạn.
“Nghe nói mấy hôm trước Lư Bạch Khởi có bị ngất. Theo tin là do bệnh tim phát tác, suýt chút nữa là chết rồi”
Thạch Thiên Bằng giải thích. sau đó giúp Mộ Dung Lãnh Nhu mở cửa ô tô.
“Hơn ba mươi mấy tuổi đã mắc bệnh tim?” Mộ Dung Lãnh Nhu nhăn mày, vừa bước vào xe, có chút không tin tưởng.
Thạch Thiên Bằng ngồi vào ghế lái, bắt đầu lái xe: “Tôi đã tìm người dò hỏi, nghe nói anh ta bị tắc nghẽn động mạch chủ tim, bây giờ đang ở bệnh viện tim Vũ Thành tiến hành phẫu thuật”
“Nói như vậy chuyện này là thật rồi?”
“Hơn ba mươi tuổi đã mắc phải tắc nghẽn cơ tim suy ra thói quen ăn uống của Lư Bạch Khởi có vấn đề”
“Chắc là vậy.”
Thạch Thiên Bằng lái xe chầm chầm ra khỏi nơi tầng hầm để xe.