Mấy bé Bảo của nhà họ Lục đồng thời nhìn Lục Vũ.
Mấy bé Bảo nhà họ Lục đồng thời nhìn chằm chằm vào cậu bé Lục Vũ Bách mập mạp.
Lục Vũ Lý khẽ khit mũi: “mày đã bán đứng anh hai.”
Lục Minh Húc khẽ cau mày: “Lục Bảo, em béo như vậy rồi, còn ăn chân gà”
Bạch Ức Chỉ tức giận chỉ vào bọn họ nói: “Hôm nay, các người nhất định phải đáp ứng một điều kiện của tôi, sau đó xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cho giáo viên. Còn nói các người ức hϊếp tôi”
Lục Minh Húc bất mãn nói: “Xin lỗi cũng được, nhưng ta tại sao phải đáp ứng một trong những điều kiện của cậu chứ? Cậu hơi quá đáng rồi đó!”
“Lục Bảo, em thật là giỏi.” Vì hai cái chân gà Bạch Ức Chi nhìn anh em họ. Một cô bé mà lại không sợ hãi chút nào.
“Đầu tiên, Lục Vũ Lý tôi đã từng an ủi cậu trong lúc cậu bị bọn họ đánh, còn lấy trứng gà ra bôi lên vết thương của cậu nữa. Tôi tốt với cậu, nhưng cậu lại nói những điều không tốt sau lưng tôi. Hành vi của cậu là ăn cháo đá bát, vì vậy tôi cần một lời xin lỗi”
“Thứ hai, Lục Vũ Bách đã ăn đùi gà của tôi. Đùi gà của tôi là công thức bí mật từ tổ tiên của chúng tôi và là duy nhất của Hà Thành, đây không phải là loại gà mà mấy người ăn thường ngày đâu, mấy người phải đền cho tôi một cái đùi gà”
Lục Vũ Bách giận dữ bật cười: “Bạch Ức Chi, cậu nói có lý hơn một chút được không? Cái đùi gà đó là do cậu chủ động đưa cho tôi ăn. Đùi gà của cậu là công thức bí truyền từ thời tổ tiên đúng không, cậu nói xem đùi gà của cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả”
“Chúng tôi sẽ không đồng ý với cái điều kiệt “Đúng vậy, lời em trai tôi nói là đúng. Nói cho tôi biết, chân gà của cậu giá bao nhiêu, chúng tôi sẽ đưa tiền cho cậu” Lục Minh Húc và những người khác cũng đồng thanh nói.
Mấy cậu nhóc nhà họ Lục tưởng rằng họ có rất nhiều người, cô gái nhỏ Bạch Ức Chi chắc chắn sẽ vì thế mà sợ hãi vớ vẩn của cậu đâu”
Nhưng không ngờ rằng Bạch Ức Chi, cô bé trông rất trâm lặng trước đây, lại ngẩng đầu lên không chút sợ hãi, cũng không sợ bọn họ một chút nào.
Cô bé dùng ngón tay chỉ vào Lục Vũ Lý: “Điều kiện của tôi là cậu phải chuyển về ngồi cùng bàn với tôi”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Vũ Lý lúc này nhìn chăm chằm, nhảy dựng lên: “Cậu nói chuyển về thì tôi liền chuyển về, cậu tưởng mình là ai chứ, cậu nhìn lại mình đi, cả lớp có ai như cậu không, mới có tí tuổi đã đeo kính dầy cộp. Chắc chắn là lúc bình thường không học bài mà hay xem tivi rồi”
“Cậu là người duy nhất trong lớp không có bạn cùng bàn, sao cậu không suy nghĩ về bộ dạng của mình?”
Lời nói của Lục Vũ Lý có chút gay gắt, từng lời từng chữ đều đâm vào trái tim cô bé.
Bạch Ức Chi trừng mắt nhìn cậu ta, cong miệng khó chịu, đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé tràn đây nước mắt.
“Các cậu, các cậu ỷ đông hϊếp yếu” Cô bé nói câu này mà nước mắt chảy xuống.
Sau khi nói xong, cô bé bướng bỉnh đưa tay lên lau nước mắt một cách khó khăn, sau đó trợn mắt với Lục Vũ Lý: “Lục Vũ Lý, cậu đừng có hối hận, cô của tôi làm việc trong toàn soạn báo, hôm nay tôi về sẽ mách cô tôi, nói tập đoàn nhà họ Lục các người ỷ thế hϊếp người. Còn có cậu nữa, Lục Vũ Lý, không phải cậu là ngôi sao nhí sao, tôi muốn toàn bộ mọi người trên internet biết được, ngôi sao nhí mà mọi người yêu thích rốt cuộc là dạng người gì”
Bạch Ức Chỉ nói xong liền ngẩng đầu, xoay người rời đi.
Mấy cậu nhóc nhà họ Lục chạy đến ngay lập tức và ngăn cô bé lại.
“Bạn học Bạch, có gì từ từ nói chuyện được không!” Là anh cả, Lục Minh Húc nói trước.
Nếu chuyện này đến tai bố mẹ, chắc chắn anh em họ sẽ bị phạt chạy, phạt làm bài kiểm tra, nói không chừng tiền tiêu vặt cũng sẽ bị hủy.
Hơn nữa, thân phận của Lục Vũ Lý thực sự không thể để những tin tức tiêu cực ảnh hưởng được.
Nghe nói chú hai sẽ ký hợp đồng với cậu bé, một đường xông lên, lấy lại chức vụ tổng giám đốc Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media.