Hôm nay, cậu có việc rất quan trọng phải làm, không thể gây gổ với bọn họ được.
Vì thế cậu cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy mấy người này, muốn đi ngang qua.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người đến cố tình gây sự, Lục Vũ Bách trực tiếp ngăn cậu lại.
“Bạn học Mạc Vũ Lý, đi đâu mà vội thế, nhìn thấy chúng tôi sao không chào một câu?”
Cứ nghĩ đến hôm qua, vẻ mặt hả hê, vui sướиɠ khi người gặp họa của cậu lúc nhìn thấy đống chữ số trên áo bọn họ, Lục Vũ Bách lại tức điên, chỉ muốn đập cho cậu một trận.
Mạc Vũ Lý nhìn mấy tên này đã vây quanh mình, không biết sao, trong lòng run lên nhè nhẹ.
“Các cậu muốn làm gì?” Mạc Vũ Lý vô thức lùi về sau một bước.
Mấy tên nhóc thối này sẽ không phải là đánh cậu đánh đến nghiện, vừa nhìn thấy cậu liền thấy ngứa ngáy chân tay đấy chứ? của Lục Vũ Bách nheo nheo, nhìn thẳng vào túi áo Mạc Vũ Lý.
Mạc Vũ Lý theo bản năng che lại túi áo chứa điện thoại.
“À cái đó, tôi, tôi là học sinh dự thính thôi, chỉ đến trường các cậu ngồi nghe một tháng, vì thế có thể mang điện thoại” Cậu tìm đại một lý do.
“Vậy sao, thế lấy điện thoại ra cho chúng tôi mượn chơi một lát đi!”
Lục Vũ Bách nói một cách đúng lý hợp tình.
“Không, cái điện thoại này khó khăn lắm tôi mới, mới mua được”
Cậu giữ chặt túi áo.
“Không đưa đúng không?”
Nói rồi Lục Vũ Bách bước tới, đưa tay muốn cướp lấy cái điện thoại mà Mạc Vũ Lý đang giữ khư khư.
Mạc Vũ Lý này chẳng qua cho rắng mình là cháu trai của cô Hoàng, có cái gì đâu mà cầm điện thoại vênh váo chứ!
“Các cậu, các cậu đừng có mà ỷ đông hϊếp ít. Đây là điện thoại của tôi, các cậu đừng có mà như vậy.” Mạc Vũ Lý sợ hãi liên tục lùi lại.
Sau vài lần đánh nhau với đám con nhà họ Lục này, cậu phát hiện bọn họ thật sự không thể dây vào được!
Nhưng mà khó khăn lắm cậu mới lừa được điện thoại từ cái tên họ Hoàng xấu xí ở tập đoàn nhà họ Lục kia, vừa chơi được có một tuần, giờ mà bị cướp đi thì chỉ có mà tức muốn chết.
“Các cậu đang làm gì vậy?”, Lục Vũ Bách vừa túm được cậu, còn chưa kịp thò tay cướp điện thoại, đã nghe thấy một giọng con gái êm ái dễ nghe của vang lên phía sau bọn họ.
Mấy tên nhóc sửng sốt, ngơ ra cả lũ, vừa quay đầu lại liền thấy Bạch Ức Chi đeo kính mắt dày cộp, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.
“Thầy cô nói chúng ta là bạn học, phải yêu thương giúp đỡ nhau.
Các cậu đây là định đánh nhau hay gì?” Bạch Ức Chi đi đến trước mặt mấy đứa con trai đang nghiêng ngả xiêu vẹo bọn họ, khó hiểu hỏi.