Trên tầng hai mươi sáu cao nhất chỉ còn lại vợ chồng Lục Khải Vũ và Bạch Vĩ Hạo đang ôm chặt Mai Huyền My trong ngực.
Lục Khải Vũ nhìn vẻ mặt thâm tình, trong mắt chỉ có Mai Huyền My của Bạch Vĩ Hạo, do dự một chút mới mở miệng: “Cậu nghiêm túc?”
Gia giáo của Bạch Vĩ Hạo rất nghiêm, là gia đình thư hương quý tộc.
Ông nội Từ, bà nội Từ dùng một đời gầy dựng gia nghiệp, tất cả con cháu trong nhà đều học trong những trường đại học top đầu. Anh em họ của cậu ta có rất nhiều người đều ra nước ngoài du học.
Chuyện hôm nay làm lớn như thế, ngày mai nhất định sẽ trở thành tin tức đầu đề.
Người có xuất thân như Mai Huyền My, chỉ sợ trưởng gia tộc họ Bạch rất khó tiếp nhận.
Nếu như Bạch Vĩ Hạo khăng khăng muốn cưới Mai Huyền My, e rằng sẽ có chút khó khăn.
Bạch Vĩ Hạo cúi đầu, đáy mắt chất chứa vô hạn yêu thương nhìn thoáng qua Mai Huyền My, người con gái gầy yếu khiến anh đau lòng.
Trong bụng của cô là con của anh, bất luận như thế nào anh đều sẽ phụ trách đến cùng.
Thật ra từ đáy lòng, cô là một cô gái thiện lương, chẳng qua cô bất hạnh sinh ra ở trong gia đình như thế.
“Khải Vũ, vợ chồng các cậu cũng đừng trách cô ấy. Video đó các cậu cũng thấy rồi, cô ấy thật ra cũng không muốn tính kế cậu, chỉ là không dám phản đối sự sắp xếp của cha mẹ mà thôi”
Bạch Vĩ Hạo nhẹ tay xoa cơ thể tiều tụy, gương mặt gầy yếu của Mai Huyền My, nghĩ đến những đau khổ cô đã từng chịu thì trong lòng đau đớn.
Về sau có Bạch Vĩ Hạo anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hϊếp cô.
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy liếc nhìn nhau, sức mạnh của tình yêu quả nhiên là thần kỳ.
Đến cả Bạch Vĩ Hạo gia giáo nghiêm ngặt cũng bắt đầu phản kháng lại vì cô gái mình yêu.
“Xem ở mặt mũi của cậu, vợ chồng chúng tôi đương nhiên sẽ không làm gì cô ấy. Chúng ta xuống tầng đi, đoán rằng xe cứu thương sẽ nhanh chóng đến đây, cậu vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra trước rồi tính sau”
Lục Khải Vũ nhìn người bạn tốt Bạch Vĩ Hạo của mình, khế thở dài.
Nếu như vợ chồng bọn họ mà không chịu bỏ qua cho Mai Huyền My, khẳng định Bạch Vĩ Hạo sẽ liều mạng với bọn họ.
Nghe lời Lục Khải Vũ, Bạch Vĩ Hạo ôm Mai Huyền My gian nan đứng lên. Mấy người đi thang máy xuống tầng một.
Lúc này đã là ba giờ chiều, tất cả mọi người trong hội trường đã tản đi.
Người đứng hóng chuyện ở dưới tầng thấy người đã được cứu thì cũng đều giải tán.
Xe cứu thương nhanh chóng đến, vợ chồng Lục Khải Vũ nhìn đám người Bạch Vĩ Hạo ngồi lên xe rồi mới quay người đi, chuẩn bị quay về tìm tám đứa trẻ đáng yêu của bọn họ.
Chỉ là, vừa quay đầu lại, vợ chồng bọn họ liền giật nảy mình.
Không biết từ lúc nào tám đứa trẻ đã đi ra khỏi khách sạn, lúc nãy nhìn quanh thì bọn họ đâu có thấy ai.
“Các con đang nhìn cái gì đấy?” Mạc Hân Hy xoa đầu đứa trẻ đang cố rướn cổ nhìn theo xe cứu thương đưa Mai Huyền My đi.
“Người kia là chú Bạch Vĩ Hạo ạ?” Vũ Bách vẫn không nói gì, Lục Minh Húc giành trước hỏi.
“Đúng vậy, sao con?”
Lục Vũ Bách nhếch miệng cười: “Ánh mắt của chú ấy thật là kém, thế mà để ý cô Mai Huyền My”
“Đúng thế, cô gái Mai Huyền My kia xấu tính như vậy, chú Bạch Vĩ Hạo sao lại để ý cô ấy” Bé ba Lục Tử Tín cũng hơi không hiểu.
Bé năm Lục Tấn Khang giả vờ cao thâm nói: “Chuyện này chỉ có thể nói do chú Bạch Vĩ Hạo bị mù mắt thôi”
Mộc Lam không hiểu ý của các anh trai, bé cau mày không thể hiểu nổi, nói: “Chú Bạch Vĩ Hạo có đôi mắt rất tốt, không mù chút nào. Lần trước chú ấy còn cướp kẹo của con nữa”
Biểu cảm ngốc ngốc đáng yêu của bé lập tức chọc mọi người cười vang.