“Đúng vậy, Tử Tín à, đã nửa đêm rồi, con sẽ đánh thức cụ bà đấy. Bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâu!” Nhìn thấy Tử Tín vội vã như thế, Lục Khải Vũ nhanh chóng ngăn cản cậu bé.
Thấy mọi người đều ngăn cản mình, Tử Tín không biết làm sao, đành phải thỏa hiệp.
“Dạ được rồi, sáng mai con sẽ bắt đầu nghiên cứu. Ba nhớ xin nghỉ với cô giáo giúp con nhé!” Tử Tín nhắc nhở Lục Khải Vũ.
“Ok, quyết định vậy nha”
Thấy mấy đứa con trai đoàn kết như vậy, tình cảm thân thiết như thế, trong lòng Lục Khải Vũ cảm thấy rất vui mừng.
Nhà cũ của họ Long trong núi Thanh Khê, sau khi Long Minh Huệ cứu được Sở Thần Dật từ chỗ Lạc Khải Vũ, cô ta dẫn anh đến chỗ này.
Khu nhà cũ của nhà họ Long nằm ở vị trí hẻo lánh, khuất sâu trong núi. Hơn nữa, khắp nơi đều có camera giám sát, thậm chí Lục Khải Vũ có tìm tới, anh ta cũng không thể vào ngay được.
“Long Uy là trưởng họ của nhà họ Long, sao cậu ta lại tặng căn nhà cũ này cho em?” Lúc ăn sáng, Sở Thần Dật hỏi ra nghi vấn trong lòng Trên thực tế, từ lúc bước vào căn nhà cũ này, anh luôn cảm thấy kì quái.
Long Minh Huệ liếc nhìn anh, thân thiết bóc trứng gà cho anh: “Em cũng là người nhà họ Long, sao em lại không biết chỗ này?”
Sở Thần Dật nhìn thẳng vào cô ta, sự vui vẻ trong giọng nói biến mất: “Minh Huệ, em đã thay đổi rồi!”
Long Minh Huệ nhíu mày: “Tại sao anh nói v: Sở Thần Dật rũ mắt xuống, hớp một ngụm cháo: “Không có gì, sau khi ăn xong, anh muốn ra sân sau nhà em vẽ cây phong, được chứ?”
“Tất nhiên là được, Sở Thần Dật ơi, đây là nhà của em, cũng là nhà của anh. Ở đây, anh được tự do!” Nghe Sở Thần Dật muốn đi vẽ tranh, trên mặt Long Minh Huệ lộ ra nụ cười.
“Ừm?
Sở Thần Dật không nói gì nữa, anh cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh mang theo bản vẽ và nước màu đi thẳng ra vườn sau.
“Chăm sóc cậu Dật thật tốt, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội các ngưò hìn theo bóng lưng Sở Thần Dật rời đi, Long Minh Huệ mạnh mẽ dặn dò hai vệ sĩ đi theo anh.
“Vâng, xin cô cả yên tâm!” Vệ sĩ vội vã cúi đầu hứa hẹn.
Sở Thần Dật và vệ sĩ vừa rời đi, di động của cô ta chợt vang lên.
Trong điện thoại, tiếng rống giận của Long Uy truyền đến: “Tôi đã đưa căn nhà cũ cho chị. Thanh Y đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Anh ta phòng bị chặt chẽ, chẳng dám để sót một chút nào.
Thế mà khi hay tin khách sạn Thanh Long bị cháy, mới ra ngoài một chuyến trở về thì không thấy Thanh Y đâu cả.
Anh ta đã kiểm tra camera giám sát của chung cư, không ngờ Long Minh Huệ dám lợi dụng bố mẹ Thanh Y để lừa cô ấy ra ngoài.
Thanh Y là một đứa con hiếu thảo, nghe tin bố mẹ mình xảy ra tai nạn. Cô ấy không hề nghi ngờ chạy thẳng ra ngoài, rồi bị người khác kéo lên chiếc xe không có giấy phép.
Hai ngày nay, anh ta sắp phát điên.
Về sau, Long Minh Huệ liên lạc với anh ta, dùng giấy tờ nhà đất và bất động sản khu nhà cũ để làm điều kiện trao đổi Liễu Thanh Y.
Theo thỏa thuận, anh phải giao giấy tờ nhà đất bất động sản cho Long Minh Huệ, đồng thời phối hợp với cô ta trong các thủ tục thay đổi tên liên quan.
Long Minh Huệ nói với anh ta hôm nay sẽ thả Liễu Thanh Y về, nhưng mà đã hơn tám giờ rồi, Liễu Thanh Y vẫn chưa về nhà.
“Cô ta còn chưa về sao?” Long Minh Huệ giả vờ sửng sốt.
“Long Minh Huệ, nếu Thanh Y xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu” Long Uy hét lên, gần như muốn phá vỡ điện thoại của cô ta.
Long Minh Huệ đưa di động ra xa lỗ tai mình, chờ Long Uy hét xong, cô ta mới từ từ trả lời: “Trời ơi, tôi quên nói với cậu, sáng nay Long Mạnh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi hỏi Thanh Y có phải đang ở chỗ tôi không, tôi không cẩn thận nói lỡ miệng!”
“Chắc cậu ta chạy đến nhà máy hóa chất Tùng Lâm rồi!
Liễu Thanh Y bị tôi nhốt ở đó! Nếu bây giờ cậu chưa đi, e rằng…”
Cô chưa kịp dứt lời, điện thoại đã bị cúp máy.