Nghe thấy lời giải thích của cô ta, Khúc Lăng Cường cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò như một người bạn bình thường: “Hóa ra là vậy à, vậy cô phải cẩn thận một chứ Nói xong, anh ta cúi xuống tóm lấy tên trộm vặt nằm trên đất, hét lên với Hoàng Tuấn Phong nãy giờ vẫn ngồi xem náo nhiệt một tiếng: “Đừng ăn nữa, đi, chúng ta đến đồn cảnh sát!”
Anh ta chuẩn bị đưa tên trộm đến đồn cảnh sát Lúc này Hoàng Tuấn Phong mới đứng lên, nhìn Đào Lệ Mẫn, rồi lại nhìn Khúc Lăng Cường, sau đó kéo tên trộm trong tay Khúc Lăng Cường đến trước mặt mình: “Đây là lần thứ mấy cậu đi ăn cướp rì Tên trộm sợ hãi run lẩy bẩy, vừa rồi người đàn ông đó tàn nhắn thật sự, suýt chút nữa đã đá văng hẳn ta rồi.
“Lần đầu, em mới lần đầu thôi. Đại ca, hai anh tha cho em đi! Trên em còn có mẹ già tám mươi, dưới còn phải nuôi con trẻ năm sáu tuổi..”
Tên trộm muốn nói thêm gì đó, nhưng Hoàng Tuấn Phong đen mặt cất ngang hắn ta: “Cậu im đi cho tôi! Mấy cái lý do kiểu này ít thì cũng phải có từ cách đây mười mấy năm rồi đấy, không có chút mới mẻ nào? Mấy người không biết sáng tạo à?”
“Hả?” Tên trộm ngơ ngác.
Đào Lệ Mẫn không nhịn được bật cười thành tiếng: “Lăng Cường, anh không giới thiệu cho tôi một chút à?”
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, có thể là vì đèn đường, ánh mắt cô ta nhìn Khúc Lăng Cường có hơi gợϊ ȶìиᏂ Hoàng Tuấn Phong ngạc nhiên, thầm suy đoán: Cô gái này chắc không phải là Đào Lệ Mắn, mối tình đầu của Khúc Lăng Cường đấy chứ?
Quả nhiên một giây sau, Khúc Lăng Cường giới thiệu họ với nhau: “Đây là Hoang Tuấn Phong, anh em tốt của tôi”
“Hoàng Tuấn Phong, đây là… Đào Lệ Mẫn”
Hoàng Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào hai mắt Đào Lệ Mắn, gật đầu với vẻ mặt không chút cảm xúc nào, xem như là chào hỏi rồi.
Hóa ra đây chính là Đào Lệ Mẫn à, khuya khoắt ra ngoài mà còn trang điểm đậm như vậy, trông cũng không ra làm sao cả! Quả thật là thua xa chị gái Hoàng Ánh Tuyết của anh ta. Khúc.
Lăng Cường đúng là đồ mắt mù mài Đào Lệ Mẫn mỉm cười, đưa tay về phía Hoàng Tuấn Phong: “Chào anh!”
Hoàng Tuấn Phong phớt lờ cô ta, cố ý quay đầu, kéo tên trộm đi về trước vài bước: “Khúc Lăng Cường, hai người nói chuyện đi, tôi đưa tên nhóc này đến đồn cảnh sát phía trước”
Hành động của anh ta khiến Đào Lệ Mẫn hơi xấu hổ, cô ta ngượng ngùng rụt tay lại, hơi bất mãn nhìn Khúc Lăng Cường: “Bạn của anh sao thế hả?”
Khúc Lăng Cường nhàn nhạt giải thích: “Không có gì, cậu ta là thế đấy, cô cẩn thận một chút, tôi đưa tên trộm tới đồn cảnh sát với cậu ta”
Nói xong, anh ta không nhìn Đào Lệ Mẫn nữa mà đuổi theo Hoàng Tuấn Phong.
Đào Lệ Mẫn cho răng Khúc Lăng Cường sẽ chủ động đề nghị đưa cô ta đi, dù sao thì năm đó ở nước ngoài chia tay, Khúc Lăng Cường cũng đau khổ để níu kéo cô ta như thế.
Vi vậy, thấy Khúc Lăng Cường cứ thế bỏ mình lại để đuổi theo Hoàng Tuấn Phong, cô ta có hơi bất ngờ.
Cô ta muốn gọi anh ta lại, nhưng cô ta nghĩ, mặc dù hiện tại Khúc Lăng Cường là tổng giám đốc công ty thời trang, nhưng đối với cô ta cũng chẳng có lợi ích gì quá lớn.
Vì vậy cô ta kiềm sự không cam tâm trong lòng lại, đi vào con hẻm bên cạnh các hàng quán vỉa hè. Nhà mà Mai Huyền My thuê nằm bên trong con hẻm này.
Chẳng mấy chốc Khúc Lăng Cường đã đuổi kịp Hoàng Tuấn Phong, hai người đưa tên trộm vào đồn cảnh sát không xa phía trước.
Sau khi ra ngoài, Hoàng Tuấn Phong có vẻ không vui lảm, nghĩ ngợi giây lát rồi không nhịn được phàn nàn nói: “Hóa ra cô ta là Đào Lệ Mãn à, cậu vì cô ta nên mới từ chối chị gái tôi sao?”
“Cái gì?” Khúc Lăng Cường sững người, hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói gì.