Lục Khải Vũ nghe thấy đám người bàn tán, sắc mặt tối sầm lại: “Bảo vệ, những người này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày của công ty, đuổi ra ngoài hết cho tôi.”
Mặc dù trong công việc anh luôn đàm phán sát phạt quyết đoán, rung chuyển đất trời, có trực giác nhạy bén và năng lực quyết đoán mạnh mẽ của doanh nhân. Nhưng mà, đối phó với kiểu lưu manh chợ búa này, anh lại chưa từng có kinh nghiệm, đối với Lục Khải Vũ thì tất cả mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết.
Anh vừa dứt lời yêu cầu, Tôn Di liền nhảy lên: “Mọi người mau nhìn đi, tập đoàn nhà họ Lục lại muốn cậy thế ức hϊếp người, muốn dùng bảo vệ đuổi chúng ta đi.”
Một nhóm bảo vệ tràn ra, chuẩn bị ra tay đuổi đi, cảm xúc của những người xung quanh bắt đầu có chút phẫn nộ.
Một vài tên phóng viên của truyền thông bắt đầu chụp hình, cục diện bất lợi đối với tập đoàn nhà họ Lục.
Mạc Hân Hy từ xa xa xông qua, chặn ngay trước mặt bảo vệ: “Dừng lại, đều dừng hết lại đi.”
Bởi vì cố hết sức chạy nên cô có chút thở không ra hơi.
Lục Khải Vũ nhìn cô một cái rồi ra hiệu cho bảo vệ lùi lại: “Sao cô lại đến đây? Tư Nhã đâu!”
Lời nói anh vừa dứt thì nhìn thấy Lý Duy Lộc chen chúc từ trong đám người đi ra, trong tay còn cầm một tập đựng giấy tờ: “Hân Hy, em chạy nhanh quá, suýt chút nữa thì anh không đuổi kịp em rồi.”
Mạc Hân Hy thở đều đặn lại, đi đến trước mặt Tôn Di, thuận tiện cúi đầu nhìn một cái về cái quan tài của Trương Đình ở gần đó.
Tôn Di chỉ vào cô: “Tôi nhận ra cô, cô cũng là nhân viên của tập đoàn nhà họ Lục.”
“Tôn Di, trí nhớ của cô rất tốt đó, tôi là tổng giám sát bộ phận thiết kế của Nguyệt Tú.” Mạc Hân Hy ngẩng đầu dõng dạc nói.
Sau đó, cô nhìn về phía công chúng: “Xin mọi người đợi một chút, tôi cho mọi người coi một đoạn video.”
Trước cửa tập đoàn nhà họ Lục có một cái màn hình lớn, ngày thường đều phát lên một vài sản phẩm, quảng cáo các loại của tập đoàn nhà họ Lục.
Lúc này Lý Duy Lộc đã liên hệ với bộ phận liên quan của tập đoàn nhà họ Lục, đem đoạn video trong điện thoại Mạc Hân Hy liên kết với màn hình lớn ở phía trước.
Màn hình hiện lên là một đoạn video trong camera giám sát của biệt thự nhà họ Lục.
Chín giờ sáng, ngày hai mươi lăm tháng năm, bóng dáng của một người đàn ông rất giống với Trương Đình đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, lái một chiếc xe du lịch nhỏ giống như khối bánh mì, cố sức tông vào bức tường sau biệt thự nhà họ Lục, góc tường đẳng sau sụp xuống thì người này lái xe chạy trốn.
Chín giờ ba mươi, quản gia nhà họ Lục phát hiện bức tường đăng sau nhà bị sập, tìm người bên dịch vụ sửa chữa đến xem, thương lượng thủ tục giữ gìn sửa chữa.
Mười một giờ, camera hiển thị, vợ chồng Trương Đình xuất hiện trước cửa biệt thự nhà họ Lục, sau khi trò chuyện mấy câu với quản gia thì đi vào biệt thự.
Trong khuôn viên của nhà họ Lục, nhìn thấy Tư Nhã, Tư Nhã vẫn luôn trốn đằng sau Lục Khải Vũ, căn bản không dám gặp bọn họ.
Mười một giờ năm phút, bọn họ từ trong khuôn viên đi ra, lại không hề rời khỏi khu phố này mà là trốn vô đâu đó.
Mười một giờ rưỡi, Lục Khải Vũ rời khỏi nhà họ Lục, lái xe ra ngoài.
Một giờ bốn mươi phút chiều, đang là mùa hè nóng bức, người nhà họ Lục đều đang ngủ trưa, vợ chồng Trương Đình men theo chỗ bị sập chưa kịp sửa lại phía sau nhà họ Lục chui vô.
Lúc này, Trương Đình mặc một bộ đồ giống hệt với quản gia nhà họ Lục, Tôn Di mặc một bộ đồ giống hệt với người phụ trách quét dọn trong nhà họ Lục. Bọn họ một người canh chừng, một người lặng lẽ lẻn vào phòng. Năm phút sau Tôn Di ôm Tư Nhã quen thuộc xuất hiện, hai người chạy trốn về phía cửa sau.
Một giờ năm mươi phút, camera | sau đằng sau bức tường của nhà họ Lục hiển thị, Tư Nhã tỉnh lại, sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng bị Trương Đình bắt trở lại, đánh một tát xuống, Tư Nhã bị dọa đến không dám phản kháng, vợ chồng bọn họ bức ép đưa Tư Nhã đi.