“Kỳ Chiến!” Lăng Thuần kêu anh ta: “Sao anh lại nhằm vào Lý Thế Nhiên?”
“Chị tôi gả cho anh ta cũng không phải là tự nguyện, chỉ mỗi chuyện này thôi, tôi phải nhằm vào anh ta rồi.” Kỳ Chiến lạnh nhạt nói.
Lăng Thuần mím môi, nhưng ban nãy anh ta không có cảm giác này.
Lý Thế Nhiên và Hứa Như rất yêu thương nhau.
“Nếu chủ tịch Lăng không tin, vậy cứ tự mình thăm dò đi thôi, vì sao hai người họ lại kết hôn.”
Trong xe, khí lạnh lan tràn.
Hứa Như bị Lý Thế Nhiên ôm chặt trong lòng, không thể động đậy.
Hơi lạnh thấu xương trên người anh khiến cô không dám thở mạnh.
Có điều anh không nói câu nào càng khiến cô sợ hơn.
“Lý Thế Nhiên.” Hứa Như gọi anh.
Ngước mắt lên mới phát hiện ánh mắt thâm trầm của Lý Thế Nhiên vẫn luôn nhìn cô.
“Không phải đang ở nhà họ Lâm sao? Sao lại ở câu lạc bộ Tây Thịnh rồi?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên nghe thì bằng bằng, nhưng khi vào tai Hứa Như lại cực kì nguy hiểm.
Hứa Như im lặng, cô không biết nên mở miệng như thế nào.
“Em đi cùng Kỳ Chiến.” Cô nói, căn bản không dám nhìn Lý Thế Nhiên.
“Em muốn biết chuyện của Lâm Vy và nhà họ Kỳ, Kỳ Chiến đồng ý sẽ nói cho em, thế nên tối nay em và anh ta mới đến câu lạc bộ Tây Thịnh, nhưng em không biết Lăng Thuần cũng ở đó, hơn nữa Kỳ Chiến còn nhốt em và anh ta lại với nhau.”
Lý Thế Nhiên thì kiên nhẫn nghe xong, nhưng sắc mặt lại càng lạnh lẽo hơn.
Anh nâng gương mặt nhỏ của Hứa Như lên, giọng điệu thất vọng: “Em tin anh ta chứ không tin anh à?”
“Không phải.” Hứa Như bác bỏ.
“Từ trước đến nay Kỳ Chiến luôn có ý đồ không tốt, anh nói với em từ lâu rồi, cách xa anh ta đi.”
“Anh cũng biết đó, bây giờ em và anh ta cũng coi như là người nhà rồi, bọn em không thể tránh việc tiếp xúc được.”
“Thế nên anh không mong em về nhà họ Lâm.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
Hứa Như mím môi, theo bản năng đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Đối với nhà họ Lâm, chính cô cũng hoang mang mâu thuẫn.
Nhưng mà cô không hề muốn từ chối việc tiếp xúc với người nhà của mình.
“Bà Lý, chỉ là bà Lý của anh thôi, được không?” Lý Thế Nhiên ôm cô vào lòng, giọng điệu mạnh mẽ.
Anh chỉ mong rằng, cô là của anh.
“Em là bà Lý của anh, nhưng điều đó không mâu thuẫn với người nhà của em.”
“Thế sao?” Lý Thế Nhiên cười nhạt, anh tức giận.
Về tới nhà họ Lý, từ đầu đến cuối Lý Thế Nhiên không nói câu nói, cứ ngồi trong phòng làm việc.
Hứa Như cũng không đi qua, chỉ là trong phòng ngủ chỉ có mỗi cô, không ngủ được.
Lấy điện thoại ra, cô trò chuyện với Lưu Thanh, không lâu sau, đầu đề giải trí hiện ra.
Đúng là bức ảnh của cô và Lăng Thuần .
Lần này để lộ gò má của cô.
Lăng Thuần là chủ tịch Lăng Thị, từ lâu đã là người quan trọng ở Bắc Thành, tung tích rất được chú ý.
Gương mặt này của anh ta, đủ đẹp đến mức lập tức gϊếŧ chết người mẫu, ngôi sao đang nổi tiếng.
Đặc biệt là gần đây có tin cưới hỏi của nhà họ Lăng truyền ra, mọi người đều tò mò ai sẽ là bà chủ tương lai của Lăng Thị.
Trong báo cũng không hề có bất kì tin tức nào liên quan đến Hứa Như, chỉ có mỗi gò má, người không biết căn bản sẽ không biết cô.
Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau Lưu Thanh đã gọi điện thoại tới.
“Như Như, tớ nhận ra người trong chuyện scandal với Lăng Thuần chính là cậu.”
Hứa Như phiền não: “Hôm nay tớ và anh ra bị hãm hại nên kẹt chung, chuyện bất ngờ thôi.”
“Lăng Thuần không đơn giản, Hứa Như, cậu cẩn thận chút.” Lưu Thanh nhắc nhở.
“Tớ mới không muốn tiếp xúc với anh ta.”
“Tớ cũng là lo cho cậu thôi, có điều Lý Thế Nhiên có ghen không đấy?”
“Anh ấy… Anh ấy đang giận.”
Hứa Như nói với Lưu Thanh về chuyện thân thế gần đây của cô.
“Như Như, chuyện lớn thế mà bây giờ cậu mới nói cho tớ!” Lưu Thanh giận: “Thế nên bà Kỳ là mẹ cậu sao?”
“Ừ…”
“Vậy cậu và Kỳ Chiến là anh em rồi?”
Lưu Thanh kêu lên, hình như Kỳ Chiến còn thích Hứa Như đó!
“Ừ…”
“Như Như, chuyện này… là thật sao?” Lưu Thanh không dám tin.
Tuy cô ta đã từng gặp Tống Mỹ, Hứa Như và bà ta không hề giống nhau, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng thân thế của Hứa Như lại phức tạp như thế.
“Đây là mẹ chính mồm nói với tớ, bây giờ bà đang ở nước ngoài với Hứa Minh .”
“Được rồi, tớ tiếp thu sự thật này, nhưng sao Lý Thế Nhiên lại giận?”
“Dù sao Lâm Vy cũng là người nhà họ Kỳ, từ trước đến giờ anh ấy đều không thích tớ tiếp xúc với người nhà họ Kỳ.”
“Đáng đánh, vậy xem ra cậu và Lý Thế Nhiên gặp trắc trở rồi.”
Hứa Như: …
“Nếu là tớ, nhất định sẽ ôm chân Lý Thế Nhiên, dù sao thì khi đầu là nhà họ Lâm bỏ cậu.”
“Tớ cũng không tiếp xúc với nhà họ Lâm, chỉ là ông ngoại già rồi, có thể chỉ còn nửa năm, tớ nào dám nhẫn tâm.”
Dù sao cũng là người thân của mình, cô vẫn muốn quý trọng cơ hội được làm bạn này.
“Như Như, vậy cậu phải nói chuyện cẩn thận với Lý Thế Nhiên, vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.”
“Nói thì dễ, bây giờ tớ không biết nên dỗ anh ấy thế nào đây.”
“Cậu trói anh ta lên giường, còn sợ anh ta không ngoan ngoãn tuân theo sao?” Lưu Thanh mờ ám nói.
Hứa Như đen mặt, có điều cũng giống một cách nhỉ?
Cúp điện thoại, Hứa Như đi vào phòng treo đồ, tìm một lượt, bộ đồ ngủ sεメy nhất cũng chỉ là váy hai dây.
Nhưng có thể kéo dây trên vai xuống.
Cô nằm lại trên giường, nhìn video dạy học mà Lưu Thanh gửi cho cô, bình thường trong chuyện đó đều do Lý Thế Nhiên chủ động, bây giờ đổi thành cô, độ khó tăng lên rồi!
Cô tắt video, nhớ lại hình ảnh động tác ban nãy, cô chắc chắn chắc chắn… không làm được!
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Lý Thế Nhiên trở lại rồi.
Hứa Như không hề nhám mắt mà nhìn anh mở cửa phòng, dây đeo vai của cô đã tuột xuống từ lâu, để lộ xương quai xanh xinh đẹp, phong cảnh mê người.
Lý Thế Nhiên nhắm mắt làm ngơ, không hề nhìn cô.
Hứa Như… thất bại!
Cực kì thất bại!
“Bác sĩ Lý.” Cô không nhịn được mà kêu anh.
Lúc này Lý Thế Nhiên mới dừng bước, nghiêng đầu, liếc nhìn bộ đồ ngủ không quá bình thường của Hứa Như, nhíu mày lại.
Ngọn lửa trong mắt lặng lẽ lan ra, cô lắc lư trước mặt anh, lắc lư đến mức khiến anh chỉ muốn xử cô tại chỗ.
Bình thường Hứa Như không hề ăn mặc như thế, trừ phi là… cố ý.
Ánh mắt anh thâm trầm, kiềm chế cảm xúc của mình rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Hứa Như nằm vật xuống giường, lúc nãy cô đã bỏ mặc như thế rồi, Lý Thế Nhiên lại không đếm xỉa sao?
Không lâu sau, Hứa Như không nhịn nổi cơn buồn ngủ mà ngủ mất, lúc Lý Thế Nhiên đi ra, cảnh tượng đó vẫn kiều diễm như cũ.
Nhìn gương mặt bình thản khi ngủ của Hứa Như, ngọn lửa khó khăn lắm mới dập tắt lại bùng cháy.
Anh đi từng bước tới gần, tầm mắt rơi vào từ xương quai xanh của Hứa Như trở xuống, ánh mắt nhảy múa.
Đầu ngón tay chạm lên bả vai trắng ngần của cô, rồi nụ hôn của anh in lên, từ mặt cô, đến cổ cô…
“A…”
Nhột quá…
Là ai…
Đột ngột mở mắt, không phải là người đàn ông mà ban nãy cô tốn công gạ gẫm đó sao…
Không phải anh không có cảm giác nào à…
Mà lúc này, ánh mắt của anh không thể quen thuộc hơn nữa.
Cô chống tay lên ngực anh: “Lý Thế Nhiên, anh không giận nữa sao?”
Người đàn ông nhíu mày, vẻ lạnh lùng dần dần lan tràn khắp mặt.
“Anh giận.”
Hứa Như cắn môi: “Anh muốn như thế nào mới hết giận…”
“Ăn em…”
Hứa Như trợn mắt, gì cơ?
Mọi lời nói đều bị nụ hôn sâu của Lý Thế Nhiên ngăn chặn…