Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 243: ĐỢI EM VỀ NHÀ

Thấy Lý Thế Nhiên mở cặp sách cô ra, Hứa Như bèn muốn lấy lại.

“Đừng động, anh giúp em kiểm tra thử xem đã mang đủ đồ hay chưa.” Lý Thế Nhiên nghiêm túc nói. Làm sao bộ dạng của Lý Thế Nhiên lại giống như người lớn nhà cô vậy chứ?

“Bút chì hỏng rồi.” Người đàn ông mở hộp bút ra, anh cầm bút chì. Hứa Như cầm lấy, quả nhiên ngòi bút bị gãy rồi, cô không để ý, mà trong hộp bút của cô chỉ có chiếc này thôi…

“Đi mua ở nơi gần điểm thi đi.” Hứa Như nói, nhưng Lý Thế Nhiên lại lấy một hàng bút chì từ trong tủ chứa đồ ra, bỏ hai chiếc vào bên trong túi bút của Hứa Như. Hứa Như ngơ ngác, Lý Thế Nhiên mua nhiều bút chì như này từ khi nào vậy chứ?

“Anh…”

“Sợ em quên.” Lý Thế Nhiên nói. Ánh mắt Hứa Như nhìn anh không khỏi thay đổi, nhưng người đàn ông trước mắt chính là Lý Thế Nhiên, cô rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình.

“Cảm ơn anh.”

“Được rồi, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, đâu ra đấy rồi.”

Lúc này Lý Thế Nhiên mới đưa cặp sách lại cho cô, Hứa Như thật sự muốn kêu một câu “mẹ ơi” mà…

Cô rủ mắt xuống, khóe miệng từ từ ngập tràn ý cười. Niềm vui bất ngờ này, thậm chí còn kéo dài đến tận nơi thi. Khi Hứa Như làm bài thi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ nghiêm túc kiểm tra đồ dùng học tập cho cô của Lý Thế Nhiên, cô không nhịn được phì cười thành tiếng.

Thầy giám thị nhíu mày, đi đến trách mắng cô: “Em học sinh này, nghiêm túc làm bài đi.”

Hứa Như lúng túng, không dám phân tâm nữa…

Một ngày thi trôi qua rất nhanh, Lý Thế Nhiên vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài, anh dựa vào cửa xe, gương mặt anh tuấn khiến cho không ít học sinh phải chú ý.

“Bác sỹ Lý, thật sự là anh sao?” Lý Thế Nhiên đã sớm quen, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Hứa Như, sắc mặt hơi âm trầm.

Còn nửa tiếng nữa mới kết thúc giờ làm bài thi.

“Bác sỹ Lý, em nghe nói anh từ chức rồi? Bây giờ anh đi đâu thế?”

Bây giờ, quân cứu viện sẽ sớm giải tán, những tin tức về Lý Thế Nhiên rất ít, chỉ có một số ít quan tâm đến báo tài chính, kinh tế mới để ý đến thân phận hiện tại của Lý Thế Nhiên.

“Về vấn đề sinh hoạt cá nhân, xin hãy cho tôi một chút không gian riêng.” Lý Thế Nhiên lãnh đạm mỉm cười.

“Được thôi, bác sỹ Lý, anh có Facebook không? Nói cho bọn em biết tài khoản Facebook đi, nếu không thì bọn em cũng không biết bây giờ anh đang làm gì cả.”

“Facebook?” Lý Thế Nhiên cau mày, món đồ chơi này trước đây rất lâu anh từng chơi mấy ngày sau đó thì không dùng nữa. Nhưng nhìn mấy học sinh trước mặt này không chịu rời đi, anh đành đưa tài khoản ra.

“Bác sỹ Lý, anh nhất định phải thường xuyên canh Facebook đấy, bọn em vẫn luôn quan tâm anh đó!”

“Mọi người muốn tôi đăng gì?” Anh hỏi. Bình thường anh không sôi nổi như những ngôi sao công chúng, nhưng tài khoản không có tương tác mấy này của anh, số lượng fan thế mà cũng hơn mười nghìn người.

“Đương nhiên là cuộc sống riêng tư của anh rồi!”

“Cuộc sống riêng tư của tôi ư?” Lý Thế Nhiên khẽ cong khóe môi, rất nhanh đã biên soạn được bài đăng lên Facebook.

“Đợi em về nhà…”

Khi Hứa Như đi ra, vừa nhìn đã thấy Lý Thế Nhiên đang bị vây trong một đám người. Thật là, đi đến đâu cũng có fan của anh mà…

Nhìn thấy Hứa Như, Lý Thế Nhiên đi về phía cô, chủ động cầm cặp sách của cô. Tay lớn của anh cũng nắm lấy tay bé của cô.

“Vì sao anh vẫn còn ở đây…” Buổi trưa, Lý Thế Nhiên đợi cô, không ngờ đến tận bây giờ, anh vẫn không rời đi.

“Anh nói rồi, anh sẽ luôn bên cạnh em.” Anh ôm lấy cô, hôn lên mi tâm cô. Xung quanh có nhiều người như vậy, Hứa Như cúi thấp đầu, khẽ đẩy anh.

“Đừng làm loạn.”

“Anh vẫn chưa làm loạn mà.” Bờ môi mỏng của Lý Thế Nhiên mang theo ý cười: “Nếu anh làm loạn, nhất định sẽ không phải như thế này.”

Hứa Như ngừng lại một chút, hồi lâu mới hiểu ý trong câu nói của anh. Cô huých anh: “Quá đáng!”

Lúc này, một tiếng thắng xe vang lên bên cạnh, Hứa Như nghiêng đầu, Kỳ Chiến đẩy cửa xe bước xuống. Hứa Như cũng nhìn thấy anh ta.

“Hứa Như, lời chúc của tôi đến muộn một chút, nhưng cô nhất định có thể đến đại học Lâm Hải.”

Kỳ Chiến đi về phía cô. Hứa Như lãnh đạm nói: “Cảm ơn anh.”

“Mẹ bảo tôi đến đón cô, cùng về với tôi, được không?” Kỳ Chiến dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Thi xong rồi, trước mắt cô cũng không có chuyện gì cả. Thời gian thi đợt hai cũng không nhanh như thế, đã hai tháng trôi qua rồi, có lẽ cô cũng nên đi gặp Lâm Vi rồi.

“Lý Thế Nhiên, anh về trước đi, em đi với Kỳ Chiến một chuyến.”

Nhưng Lý Thế Nhiên lại không nới lỏng tay, ngược lại còn ôm cô vào lòng.

“Anh đi cùng em.”

Nghe vậy, Kỳ Chiến trầm giọng nói: “Mẹ tôi không mời anh.”

Hứa Như biết từ trước đến nay Lý Thế Nhiên và Kỳ Chiến vẫn luôn không hợp nhau, nếu như Lý Thế Nhiên cũng đi qua đó, sợ rằng cảnh tượng sẽ không dễ coi cho lắm. Hơn nữa, cô vẫn không biết nên xử lý mối quan hệ giữa cô và Lý Thế Nhiên như thế nào. Ly hôn ư? Lý Thế Nhiên sẽ không đồng ý, thế nhưng muốn cô ở bên anh giống như trước đây, bây giờ cô đang rất kháng cự.

“Lý Thế Nhiên, anh về trước đi.” Người đàn ông mím chặt cánh môi mỏng, đáy mắt khiến người ta sợ hãi.

“Tối nay, anh đợi em ở nhà.” Hồi lâu sau, anh mới trầm giọng lên tiếng.

Hứa Như không đáp lại, đẩy Lý Thế Nhiên ra, giống như chạy trốn lên xe của Kỳ Chiến.

Lý Thế Nhiên đối với cô mà nói, chính là chất độc, cai không nổi nhưng bắt buộc phải cai.

Chiếc xe Sedan chậm rãi chạy về phía ngoại ô, Lâm Vy thích yên tĩnh, nhà họ Kỳ xây trên sườn núi ở vùng ngoại ô.

“Hứa Như, nếu cô không muốn ở bên anh ta, vậy thì ly hôn đi.” Khi xe dừng lại, Kỳ Chiến thâm trầm mở miệng.

Mối quan hệ gần đây giữa cô và Lý Thế Nhiên, anh ta vừa nhìn đã rõ. Hứa Như đang kháng cự, đang chạy trốn.

“Đây là chuyện của tôi.”

“Đừng quên thân phận của cô, cô là người nhà của tôi, tôi đang muốn tốt cho cô.”

“Anh chỉ vì đối địch với Lý Thế Nhiên, cho nên mới cố ý nói như vậy.” Hứa Như lãnh đạm nói.

Đối với Kỳ Chiến, trước sau cô vẫn không có cách nào hoàn toàn tin tưởng được.

“Hứa Như, tất cả bởi vì là cô, không có liên quan gì đến Lý Thế Nhiên cả!” Ngữ khí của Kỳ Chiến lạnh đi mấy phần.

“Vậy sao?” Hứa Như lạnh lẽo cong khóe môi.

“Cô thà tin anh ta hơn đúng không?” Giọng nói của Kỳ Chiến mang theo mấy phần cuồng loạn, hận ý nơi đáy mắt hiện lên, nhưng lại bị anh ta che giấu đi.

“Tôi chỉ tin chính mình mà thôi, cho dù anh là em trai tôi, thì cũng không xen vào chuyện của tôi được đâu!” Hứa Như lạnh nhạt lên tiếng. Trong mắt cô, người thân của cô mãi mãi chỉ có Tống Mỹ, là người mẹ nuôi dưỡng và dạy dỗ cô lớn lên. Mà người nhà họ Kỳ, đối với cô mà nói rất xa lạ.

“Lý Thế Nhiên đối với cô trước nay vẫn luôn có mưu đồ toan tính, tôi chỉ là không hi vọng cô bị anh ta lừa mà thôi.”

“Anh ta là người như thế nào, anh hiểu rất rõ ư?” Hứa Như nhìn Kỳ Chiến.

“Ít nhất hiểu rõ hơn cô.”

“Vậy anh nói cho tôi nghe xem, anh ta là người như thế nào?”

“Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn có mưu đồ toan tính, mỗi một người nhà họ Lý đều không hề đơn giản, thân phận phức tạp. Hứa Như, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cô.”

“Kỳ Chiến, anh chẳng qua cũng có mưu đồ với tôi, ban đầu anh tiếp cận tôi, lẽ nào không phải vì tôi là người gần gũi với Lý Thế Nhiên hay sao?”

Lúc trước, Kỳ Chiến không biết thân phận thật sự của cô, tiếp cận cô, có lẽ chỉ có thể là vì Lý Thế Nhiên.

“Cho dù cô tin hay không, tôi vẫn luôn thích cô.” Ngữ khí của Kỳ Chiến rất cố chấp. Nếu như Hứa Như và anh không có quan hệ gì, anh nhất định phải cướp cô từ tay Lý Thế Nhiên. Nhưng thực tế lại là, cô và anh có quan hệ huyết thống, đây là sự thật anh không thể không chấp nhận.