“Cho dù là hậu quả gì thì tôi đều nhận lấy.” Hứa Như nhắm mắt nói.
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì cười khẩy một tiếng, ngồi thẳng người, trông vô cùng xa cách.
“Nếu bà Lý đã kiên trì thì tôi sẽ tính toán nợ, chỉ cần bà Lý thanh toán nợ trước đó của chúng ta thì tôi sẽ trả tự do cho cô.” Anh lạnh nhạt nói.
Lý Thế Nhiên nói xong cũng không ở lại, tiếng đóng cửa truyền đến tai Hứa Như.
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, căn phòng trống rỗng chỉ có một mình cô, vô cùng vắng vẻ.
Nếu cô ly hôn với Lý Thế Nhiên thì cô cũng sẽ không ở lại chỗ này.
Sau này anh và một người phụ nữ khác ở đây, Hứa Như nghĩ như vậy thì nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô cuộn tròn người lại, mặc cho cảm giác lạnh lẽo từ từ ập tới, rất lạnh…
Thời gian trôi qua, quần áo trên người khiến cô cảm thấy vô cùng nóng, cô nằm trên sô pha lăn qua lộn lại, ý thức trở nên mơ hồ.
Dưới lầu, Lý Thế Nhiên ngồi trong xe, trong ngăn cất đồ có một hộp thuốc lá, là của Lê Nhan Vinh.
Anh gần như chưa bao giờ hút thuốc, nhưng lúc này, chỉ có nicotin mới có thể khiến anh bình tĩnh.
Đầu anh bỗng hiện lên một số hình ảnh trong quá khứ, anh không khỏi nhớ tới lúc anh sáu tuổi.
Mà lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Như là lúc cô mới ba tuổi, cô mặc váy hoa màu trắng, tết tóc hai bên.
“Cháu bé, cháu đã lớn như vậy thì nên vui vẻ một chút, nếu không thì không có gia đình nào đồng ý nhận nuôi cháu đâu.”
“Cháu xem đi, ai cũng đến đây không bao lâu đã được nhận nuôi, chỉ có cháu đã ở đây nhiều năm rồi.”
Viện trưởng không vui quát lớn với anh, Lý Thế Nhiên ngồi xổm trong một góc, vẫn luôn không nói câu nào.
Mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng lúc thì chẳng nói lời nào, lúc thì ăn nói cộc lốc nên không có ai đồng ý nhận nuôi anh.
Hứa Như ăn kem cách đó không xa nhìn về phía Lý Thế Nhiên, cảm thấy khó hiểu.
Cô đi qua hỏi anh: “Có phải anh không muốn rời khỏi đây đúng không?”
Lý Thế Nhiên ngẩng đầu lên, mím chặt môi mỏng, gật đầu.
“Nhưng anh không thể ở cô nhi viện mãi được, nếu anh được nhận nuôi thì có thể đi học, anh không muốn đi học sao?”
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì nhíu mày, sự mong đợi chợt lóe lên trong mắt.
Anh thấy Hứa Như nói không sai nên gật đầu.
“Hay là để em hỏi ba em xem có thể nhận nuôi anh hay không, tuy rằng nhà em không giàu có, nhưng có thể nuôi anh được.”
Hứa Như nói xong thì lập tức định nói chuyện với ba, cô suy nghĩ một lát lại đưa ly kem đang ăn dở trên tay cho anh: “Em nghe nói các anh không có tiền tiêu vặt, bình thường không thể mua cái này đúng không? Anh nếm thử đi.”
Lý Thế Nhiên nhìn ly kem sắp tan hết trước mắt, còn dính nước bọt của Hứa Như nhưng lại rất mê người.
Đó là lần đầu tiên anh ăn kem ly, anh ghét đồ ngọt nhưng lại không ghét ly kem này.
Lý Thế Nhiên đột nhiên mở mắt ra, đầu ngón tay gẩy tàn thuốc, mở cửa xuống xe.
Anh về đến nhà, ánh đèn ấm áp, đập vào mắt là bóng dáng mảnh mai cuộn tròn trên sô pha, cô kéo quần áo trên người, loáng thoáng lộ ra da thịt trắng nõn.
Anh nhíu mày, bước nhanh qua đó, anh sờ vào mặt Hứa Như thì cảm thấy rất nóng!
Lý Thế Nhiên lập tức bế Hứa Như lên, chân đá văng cửa phòng ngủ chính, đặt cô lên giường, anh tìm thấy miếng dán và thuốc hạ sốt.
Anh thấy Hứa Như vẫn luôn kéo quần áo trên người, anh cẩn thận giúp cô thay đồ, nhưng làn da Hứa Như ửng đỏ, trong mắt anh chính là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Anh kiềm chế cảm giác mãnh liệt kia, nhanh chóng giúp cô thay đồ ngủ, ôm cơ thể mềm mại của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nhiệt độ cơ thể của cô nóng bỏng khiến anh không thể không kiềm chế, anh cầm hai viên thuốc cảm muốn đút cho Hứa Như, nhưng cô vẫn từ chối, thấp giọng nói: “Ưm… Lý Thế Nhiên, anh đừng chạm vào tôi, không cho phép hôn tôi… Có nghe thấy hay không!”
Lý Thế Nhiên lập tức đen mặt, kiềm chế cơn tức giận muốn bùng nổ, anh là chồng của cô, không chạm vào cô thì chạm vào ai?
Lý Thế Nhiên bóp cằm cô, bỏ thuốc vào miệng Hứa Như, anh lại uống mấy ngụm nước ấm, mạnh mẽ hôn Hứa Như, truyền nước cho cô.
Cô không nhịn được ho khan, nhưng cô đã nuốt thuốc xuống, bị sặc làm mặt đỏ bừng, lập tức mở to mắt.
Cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên thì lúc này cảm thấy anh chính là kẻ khốn nạn.
Sao lúc nào người đàn ông này cũng muốn hôn cô chứ!
“Anh…” Cô nức nở, tay vô lực muốn đẩy anh ra, lại giống như đang gãi ngứa cho anh.
Lý Thế Nhiên chỉ cảm thấy l*иg ngực vô cùng ngứa ngáy, anh nắm chặt tay cô, cả người đè xuống, lập tức nhốt Hứa Như vào lòng mình.
“Không cho phép chạm vào em sao? Hả? Bà Lý, nói xem, em muốn ai chạm vào mình?” Ánh mắt Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh lẽo, trói chặt hai tay cô, môi mỏng gần như dán bên tai Hứa Như, giọng nói trầm thấp nguy hiểm.
Hứa Như lập tức tỉnh táo, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cô không sợ chết nói: “Dù sao cũng… Không phải là anh.”
Lý Thế Nhiên dứt lời, anh đột nhiên kéo một cái, Hứa Như chỉ cảm thấy trên người lập tức lạnh lẽo, đồ ngủ vừa thay bị Lý Thế Nhiên xé nát.
Cô mở to mắt, Lý Thế Nhiên lại tới gần, đôi mắt đen lạnh lẽo nheo lại: “Không phải anh? Anh sẽ cho em biết rốt cuộc có phải là anh hay không!”
Anh nói xong thì động tác lập tức trở nên tàn nhẫn.
“Không… Lý Thế Nhiên, anh buông tôi ra, tôi không thoải mái… A, thật là khó chịu…” Hứa Như nhăn mặt lại, nhỏ giọng nói, Lý Thế Nhiên đến gần thấy nhiệt độ người cô cao hơn, cả người đều không thoải mái.
Người đàn ông nghe vậy thì dừng động tác lại, nhưng anh vẫn đè lên người Hứa Như, thật lâu không đứng lên.
Anh hít sâu một hơi, đột nhiên đấm một phát vào đầu giường, rời khỏi người Hứa Như.
Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, muốn rời khỏi chỗ này, nhưng cả người không có sức lực, chiếc giường rung lên.
Hơn nữa, đồ ngủ trên người cô bị xé ra, lúc này cơ thể phơi bày trước mặt Lý Thế Nhiên, sạch sẽ, hồng nhạt, rất đẹp.
Cảm giác nóng rực thật vất vả mới kiềm chế được lại bùng lên, Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, cuối cùng đi tới cầm đồ ngủ mới thay cho cô.
Hứa Như từ chối sự đυ.ng chạm của anh, nhưng sức lực Lý Thế Nhiên thật sự rất lớn, chẳng phí nhiều sức đã thay đồ được cho cô, đôi mắt tối sầm đi.
Anh làm xong một loạt động tác này, lại giúp cô dán miếng dán, lúc này anh mới đi vào phòng tắm.
Hứa Như ngẩn ngơ, rõ ràng anh đang rất tức giận nhưng vẫn chăm sóc cho cô, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Cô nhớ tới hành động quá đáng của anh vừa nãy, xụ mặt lại, muốn cởϊ qυầи áo mà anh vừa thay cho cô ra.
Nhưng cơ thể thật sự không thoải mái, Hứa Như không muốn làm khó bản thân, cô nằm trên giường, nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, hình như Lý Thế Nhiên tắm có hơi lâu nhỉ?
Cô nhíu mày, ra lệnh cho bản thân không được lo lắng cho anh!
Cô nhắm mắt lại, có lẽ thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, không lâu sau Hứa Như ngủ thϊếp đi.
Lúc Lý Thế Nhiên đi ra thì đập vào mắt là Hứa Như đang ngủ, anh đi tới chỉnh lại chăn cho cô, lại nghe thấy cô thấp giọng nói: “Lý Thế Nhiên, sao anh lại như vậy… Tôi thật sự không biết kháng cự anh thế nào nữa…”