Hứa Như đột nhiên có chút khẩn trương, Kỳ Chiến chắc chắn sẽ không tới cứu mình.
Người anh ta muốn cưới chính là Tần Nhi.
“Trần Minh Thành.” Vừa kết nối xong thì giọng của Kỳ Chiến truyền tới.
Sắc mặt của Hứa Như tái nhợt, Kỳ Chiến, anh đừng tới…
Nhìn vẻ mặt của Hứa Như, Trần Minh Thành trầm giọng nói: “Là tôi. Anh đoán xem bây giờ tôi đang ở cùng với ai?”
“Có gì cứ nói!” Kỳ Chiến không còn kiên nhẫn nữa.
Trần Minh Thành cười khẽ một tiếng: “Nếu như tôi bắt vợ sắp cưới của anh và Hứa Như thì anh sẽ cứu ai?”
Trong điện thoại chậm chạp không có tiếng trả lời, Kỳ Chiến đã cúp điện thoại luôn rồi.
Trần Minh Thành khẽ nhíu mày, đột nhiên bóp cổ Hứa Như: “Xem ra, Kỳ Chiến đúng thật là không để ý tới em.”
“Sao anh ta lại phải để tâm tới tôi? Trần Minh Thành, không ngờ bây giờ anh còn mắc chứng ảo tưởng nữa!” Hứa Như châm chọc nói.
“Chậc chậc, thật sao? Em có biết tôi bị Lý Thế Nhiên hại thảm như thế nào không? Anh ta thế mà không thèm quan tâm tới một trăm năm mươi tỷ tiền đầu tư, mà muốn đuổi tôi ra khỏi Nam Thành, muốn hủy hoại cả Hằng Vũ. Tôi đúng là đánh giá thấp anh ta, chỉ trong chớp mắt mà thành tổng giám đốc của Lý thị. Hứa Như, em đúng là có năng lực, khó trách lại gấp gáp muốn gả cho anh ta như vậy.” Trần Minh Thành nói với giọng sắc bén, hận thù trong đáy mắt càng sâu.
Hứa Như nhíu mày: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi thật sự sẽ chờ anh trở về? Trần Minh Thành, anh đừng có nằm mơ nữa đi!”
“Em!” Trần Minh Thành xụ mặt: “Lúc em và tôi chia tay, em đã nói là sẽ không quên tôi, bảo sẽ chờ tôi, đều là gạt tôi đúng không?”
Hứa Như sững người. Từng cảnh trong quá khứ ùa về, đúng là khi đó cô yêu tha thiết Trần Minh Thành, thậm chí không tin là anh ta sẽ yêu Tần Nhi, dây dưa mãi cho đến khi bọn họ cùng rời khỏi Nam Thành.
Ba năm này, thỉnh thoảng cô cũng nhớ tới anh ta, nghĩ liệu anh ta có thể chia tay với Tần Nhi mà quay lại với cô lần nữa không?
Nhưng đến hiện tại, suy nghĩ này đã sớm tan thành mây khói.
“Là do anh khiến tôi hết lần này đến lần khác phải thất vọng. Quay đầu là bờ, đừng có làm chuyện sai trái nữa.” Hứa Như bình tĩnh nhìn anh ta, đáy mắt chẳng có một tia tình cảm nào.
“Quay đầu là bờ? Cô nghĩ rằng bây giờ tôi còn kịp à? Là các người ép tôi, đều là do Lý Thế Nhiên ép tôi! Tôi bị các người hại thảm như vậy, sao có thể cứ như vậy mà buông tha!”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hứa Như vội la lên: “Trần Minh Hằng! Anh cút cho tôi!”
“Hứa Như, câm miệng lại!” Trần Minh Thành có chút bối rồi, muốn bịt miệng cô lại thì cô đã dùng hết sức mình mà đẩy anh ta ra, co cẳng chạy.
Mở cửa ra thấy Kỳ Chiến mặc vest đứng đó, con mắt hẹp dài nhíu lại.
Vừa rồi anh trông thấy một hộp quà, sau đó nghe thấy âm thanh của Hứa Như nên mới đi qua bên này.
“Kỳ Chiến.” Hứa Như nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Minh Thành kéo tay lại đi vào trong phòng. Kỳ Chiến cũng từng bước đi tới.
“Trần Minh Thành, anh nhìn lại bản thân xem mình thành cái dạng gì? Uy hϊếp Tần Nhi rồi lại uy hϊếp Hứa Như, anh cho rằng như vậy thì mình có thể bỏ trốn được à?” Kỳ Chiến vô cùng bình tĩnh, trên mặt còn mang theo nụ cười giễu cợt.
Vừa rồi anh đã đi qua xem Tần Nhi, bây giờ toàn bộ người trong biệt thự đều đang tìm Trần Minh Thành, anh ta chỉ cần ra ngoài là sẽ bị tóm.
“Trốn không thoát thì sao? Kỳ Chiến, tôi muốn bàn điều kiện với anh.” Trần Minh Thành trầm giọng nói, tay liền bóp lấy cổ Hứa Như.
Hứa Như bị nghẹn lại như không thể thở nổi. Con mắt long lanh nhìn chằm chằm Kỳ Chiến. Cô nói bằng giọng yếu ớt: “Trần Minh Thành, anh dừng tay lại đi.”